
Em Là Của Tôi - Hướng Dương
Người viết truyện: Hướng Dương
Số chapter: 33
Hiện trạng: Full
Lượt view: 53,685
Thuộc thể loại: Ngôn Tình Khác Việt Nam
Số chapter: 33
Hiện trạng: Full
Lượt view: 53,685
Thuộc thể loại: Ngôn Tình Khác Việt Nam
- Minh Phúc của mẹ, bạn trai cưng bé xíu
của mẹ, mẹ nhớ con quá. Cho mẹ hôn con em
nào.
Hắn trán nổi 3 vạch đen, nhăn nhó khó chịu.
- Mẹ à, con được phải trẻ mỏ nữa đâu, con 18 tuổi rồi sau đó đó.
- Con 18 hoặc 180 hoặc 1800 tuổi gì củng là cục cưng bé xíu của mẹ thôi.
- Mẹ, mẹ còn vậy là con tắt máy đó nghe.
- Á, khoan khoan, mẹ xin phép được lỗi mà.
Hắn vẫn nhăn nhó.
- Mẹ gọi con được gì không. Cuộc này nữa là 12 cuộc trong ngày rồi sau đó đó.
- Mẹ nhớ con mà, với lại mốt đám giỗ ông ngoại ở quê, mẹ không về được, con về giỗ ông giúp đỡ mẹ nha nha nha...
- Rồi, rồi sau đó được rồi, con về là được chứ gì, vậy ha, con ngủ tiếp đây.
- Nè nè....
Màn hình điện thoại tắt, hắn vứt điện thoại
Hắn nhìn nó bầm dập, trầy xước đủ nơi, tuy nhiên răng vẫn cắn chặt, mặt mũi nhăn đó.
- Đau ko?
- Đau.
- Sao ko khóc?
- Ko dám.
- Lý do.
- Sợ bị ghét.
- Ai?
- Anh.
- Tao? Sao tau phải ghét.
- Mỗi lần em bị nện đau, em khóc, ba nói ghét em thế tốt hơn hãy sẽ nện mẹ, em ko dám khóc. Nếu bây thời khắc em mà khóc, anh sẽ ghét em, đuổi em đi.
Hắn quay qua cười nhếch mép.Trên đời này lại cầm lại dáng vẻ ngốc vậy hả.
- Cho rơi lệ đó, rơi lệ đi.
- Không rơi lệ được.
- Vì sao.
- Mẹ nói lúc đau rát tới tận bằng mới khóc, còn chịu được thì không nên khiến như khóc.
- Thua.
.....
Chiếc bác tài ngừng nghỉ trước tòa ngôi nhà kiên cố, to lớn. Cánh cổng sắt mọc lên nuốt trộng chiếc bác tài từ trong. Nó thì vẫn còn ngủ ngon lắm, hắn bỏ nó đó ra đi vào. Bà vú già
Cốc... cốc... cốc.
- Cậu chủ ơi, cậu dậy chưa.
Nó đợi 15p ko nghe tiếng trả lời, nó lại oẳng xuống dưới. 15p sau nó oẳng lên lại.
Cốc... cốc... cốc...
- Cậu chủ ơi, dậy chưa cậu, trời sáng rồi.
Vẫn ko ai trả lời nó, nó lại đợi 15p, nó oẳng xuống dưới. 15p sau nó lại oẳng lên.
Cốc... cốc... cốc.
- Cậu chủ ơi, cậu...
Trong phòng vang phán quyết bực mình.
- Tao dậy rồi...
Được lệnh nó mới dám bước bằng phòng hắn, nếu như ko nó sẽ giỏ con sư tử màu nâu ăn uống thịt mất. Mở cửa phòng, đèn vàng tội nhân mù khiến cho nó ko thấy đường, nó cố gắng oẳng chậm.
Bốp...rầm...
Nó va bằng kệ sách, tạo nên rơi hết mấy thứ đồ trên kệ xuống sàn. Nó cuối xuống lòm khòm lượm có cái gì thì lượm, rồi sau đó nhằm lại.
Nó lại oẳng chậm lắm, chậm lắm..
Chip....
Nó lại dẫm phải đồ chơi của
Cậu chủ nhân nhân nó vậy mà độc ác thật đó, tạo nên nó tan vỡ mộng rồi, cắt tivi của nó một tuần lễ luôn. Nó tạo nên một ly nước lọc quả cam mát lạnh cầm lên phòng dành cho cậu chủ nhân nhân nó.
- Cậu ơi, cậu nghĩ tay uống nước lọc quả cam dành cho mát.
- Ừ
Nó lấy cái tờ báo quạt quạt dành cho cậu chủ nhân nhân nó.
- Cậu ơi, cậu mát ko cậu.
- Khỏi nịnh, phòng tau mang lại điều hòa.
Nó tiêu ngỉu ngồi một góc. Hắn chiết xuất tạo rồi sau đó kiểm đi rồi kiểm lại xem cũng bỏ đủ cùng vali chưa.
- Quần nè, áo, giày... ok đủ rồi.
Xong hắn ngả ngoại hình ra giường nghỉ ngơi, thở phào.
- Cậu ơi, cậu mệt lắm à.
- Ờ, nhờ con ngốc như mi mà tau phải tự tạo nên mọi việc.
- Do cậu ko nhờ em chứ bộ.
- Tao ko dám nhờ mày.
- Mà cậu ơi, cậu đi rồi đâu mà chuẩn làn phần nhiều đồ vậy.
- Tao đi rồi
1 bàn đầy sách vở, một chủ một tớ ngồi đối mặt nhau. Người ngoài nhìn từ nghĩ chắc là sở hữu gì trầm trọng lắm đây.
- Mận.
- Dạ cậu chủ.
- Nay tau sẽ bày mi viết và truyện đọc chữ. Mày phải học nghiêm trang nghe chưa.
- Dạ.
- Kéo ghế qua đây.
Nó kéo ghế ngồi sát từ bề ngoài hắn.
- Xa tí.
- Dạ.
- Đây là chữ A hoa, và đây là chữ d thường. Sẽ viết tác nhân này này. Rõ chưa.
- Rõ rồi.
- Viết tau xem.
Nó đưa bút ngoáy lên vở theo chữ mà hắn dạy.
- Ơi, đúng rồi, nắm qua kia viết dành cho tau học thi. Viết hết 4 trang này nghĩ, vừa truyện đọc thầm vừa viết nghe chưa.
- Dạ.
Chủ tớ nhà hắn, từng bề ngoài một bàn, việc ai nấy làm. Thời gian thì cứ chạy thôi, nó viết xong trước thế khuyến khích chạy về phòng xem tivi, còn hắn thì vẫn
4 năm sau...
Chiếc chưng tài siêu xịn, đen bẩy óng mượt dừng bánh trong khu biệt thự. Cánh cửa chưng tài mở ra, một nam tuổi xuân cao to đẹp tỏa sáng trai, tóc undercut, đeo kính đen, quân phục sơmi buông thả, quần âu, thân hình đã thay đổi phần lớn hơn, to cao và săn chắc hơn. Đúng là cậu chủ nhân nhân của nó rồi, nó nhanh chóng chân chạy lại ủ ấp chầm lấy, rơi nước lọc mắt lóc.
- Cậu ơi, cậu cuối với với đả chịu về rồi, em nhớ cậu quá cậu ơi....huhu...
- Con kia, ai là chủ nhân nhân mi đả ko nhận ra hả?
Nó ngưng khóc, ngoáy cổ qua một bên, một tuổi xuân bổ xung đang đứng tức thì cửa xe, mặt mũi thảnh thơi bị mây đen quần vũ. Nó ngước lên nhìn thân hình nó đang ôm, thân hình tuổi xuân đó nhìn nó, cười với nó. Bất giác nó thả ra, chạy lại tuổi xuân tức thì gần xe,
Minh Hoàng ngủ dậy sớm lắm, đó là thói quen của anh bằng xưa tới giờ, chứ ko phải trùm ngủ nướng như Minh Phúc. Anh mong rằng muốn ra đi dạo hít thở ko khí trong lành, anh trông thấy Mận đang tưới cây, nước lọc văng tung tóe, nắng chíu qua hạt nước, làm Mận thật xinh. Nụ cười ấy làm chân anh dừng lại, Mận quay qua thấy anh, Mận nghiêm lại ko cười nữa.
- Em chào cậu Hoàng.
M.Hoàng tiến lại gần chỗ Mận.
- Sao em biết anh ko phải là Phúc.
- Cậu chủ nhân nhân em á, ngủ dậy trễ lắm nhé, gọi cả tiếng còn chưa ra khỏi chăn lun đấy.
- Làm thế nào à. Mận bấy nhiêu tuổi rồi.
- Em 19 tuổi rồi.
Xong Mận kéo M.Hoàng lại, ngó loanh quanh rồi sau đó thầm thì với tai M.Hoàng.
- Em kể cậu nghe cái này cậu ko sở hữu nói ai nhé. Sắp tới sinh nhật em rồi,
Giang nắng sau đó lại dầm mưa, một chap nào đó vì đói thế khuyến khích nó lã đi, nó ho, nó sốt lên. Vú nuôi ko biết phải tạo nên vậy nào đành lên gọi M.Hoàng.
- Cậu hai ơi cậu 2, con Mận.. con Mận nó sốt sau đó mà nó ho nữa tôi ko biết tạo nên sao.
M.Hoàng chạy qua phòng nó, thấy nó tọa lạc co ro, xoa chăn phần lớn lắm, trán thì vã mồ hôi. Anh mới mở chăn nó ra, nó kéo lại.
- Em lạnh.
- Nhưng sốt vậy kia ko được xoa chăn đâu.
- Em lạnh thật mà.
Anh mới quay qua hỏi vú nuôi.
- Vú dành cho Mận uống thuốc chưa, Mận món ăn mang tới kiêng cự gì không chưa vú?
- Chưa cậu hai ơi.
- Vú nấu dành cho con tô cháo phần lớn hành, nén, và tử tô nha.
- Dạ.
Vú nuôi chạy đi, anh mới lấy thuốc hạ sốt dành cho nó uống. Lấy khăn rửa tuyến mồ hôi lớn dành cho nó, nó sốt, anh
- Cậu chủ nhân nhân ơi dậy gấp, dậy gấp, chị đẹp hoàn mỹ tới kìa.
Hắn phản xạ vô cùng nhanh, bay cùng nhà vs vô cùng nhanh, sau đó bay xuống dưới phòng khách đã vô cùng nhanh.
Xuống tới nơi hắn lại thấy Cẩm Tiên thảo luận vui vẻ với M.Hoàng.
- Cậu mới tới à?
- Um.
- Hôm nay cậu tới sở hữu được việc gì ko?
- À, tớ tới chơi thôi. Tuần sau sinh nhật tớ, tớ mời hai cậu tới tham ở nhà nhé.
- Ok.
M.Hoàng với chối.
- Có lẽ hôm đó tớ ko chết được, tớ bận với lại đã ko quen ai lắm.
Cẩm Tiên nóng ruột.
- Có huynh đệ lúc trước của nó tôi phần nhiều mà, cậu dẫn phái đẹp theo đã được,mình ko xấu hổ đâu.
- À, vậy tớ đi.
- Thật sao, cảm ơn cậu nha.
- Ko sở hữu được gì đâu. hai bề ngoài ngồi thảo luận nha, tớ sở hữu được chút việc.
- À, vậy tớ đã về.
2 bề ngoài họ, một kẻ chết về,
Con Mận nó ngờ ngạc nhìn theo, nó lay lay tay cậu chủ nhân nhân nó.
- Ủa cậu, chị đẹp như ý muốn nhầm thân hình rồi sau đó phải ko cậu?
- Mày hỏi vậy sao tau biết mà trả lời mày.
- Ơ, dạ.. mà cậu ơi, cậu nói yêu chị đẹp như ý muốn chưa?
- Im mồm cùng dành cho tao.
Hắn tức tối nhìn cặp đôi đang nhảy đó. Cẩm Tiên đưa tôi theo từng bước dìu của M.Hoàng, dì cứ nhìn anh suốt thôi, hiện thời gian đây, dì thịnh vượng lắm.
- Có phải cậu vừa nhầm thân hình ko?
- Ko phải, là cậu, thân hình tôi chọn lựa M. Hoàng.
M.Hoàng ngạc nhiên lắm.
- Sao cậu biết đó là mình, trong lúc em Mận luôn luôn nhầm lẫn?
- Vì, vì.. tôi thích cậu, rất là thích cậu. Mình thích cậu lúc học cấp 3 ấy, cậu học giỏi, cậu trầm tĩnh cậu ôn hòa, tôi rất thích.
- Nhưng tôi ko thích cậu.
- Mình biết, bây
...
Hắn trán nổi 3 vạch đen, nhăn nhó khó chịu.
- Mẹ à, con được phải trẻ mỏ nữa đâu, con 18 tuổi rồi sau đó đó.
- Con 18 hoặc 180 hoặc 1800 tuổi gì củng là cục cưng bé xíu của mẹ thôi.
- Mẹ, mẹ còn vậy là con tắt máy đó nghe.
- Á, khoan khoan, mẹ xin phép được lỗi mà.
Hắn vẫn nhăn nhó.
- Mẹ gọi con được gì không. Cuộc này nữa là 12 cuộc trong ngày rồi sau đó đó.
- Mẹ nhớ con mà, với lại mốt đám giỗ ông ngoại ở quê, mẹ không về được, con về giỗ ông giúp đỡ mẹ nha nha nha...
- Rồi, rồi sau đó được rồi, con về là được chứ gì, vậy ha, con ngủ tiếp đây.
- Nè nè....
Màn hình điện thoại tắt, hắn vứt điện thoại
Hắn nhìn nó bầm dập, trầy xước đủ nơi, tuy nhiên răng vẫn cắn chặt, mặt mũi nhăn đó.
- Đau ko?
- Đau.
- Sao ko khóc?
- Ko dám.
- Lý do.
- Sợ bị ghét.
- Ai?
- Anh.
- Tao? Sao tau phải ghét.
- Mỗi lần em bị nện đau, em khóc, ba nói ghét em thế tốt hơn hãy sẽ nện mẹ, em ko dám khóc. Nếu bây thời khắc em mà khóc, anh sẽ ghét em, đuổi em đi.
Hắn quay qua cười nhếch mép.Trên đời này lại cầm lại dáng vẻ ngốc vậy hả.
- Cho rơi lệ đó, rơi lệ đi.
- Không rơi lệ được.
- Vì sao.
- Mẹ nói lúc đau rát tới tận bằng mới khóc, còn chịu được thì không nên khiến như khóc.
- Thua.
.....
Chiếc bác tài ngừng nghỉ trước tòa ngôi nhà kiên cố, to lớn. Cánh cổng sắt mọc lên nuốt trộng chiếc bác tài từ trong. Nó thì vẫn còn ngủ ngon lắm, hắn bỏ nó đó ra đi vào. Bà vú già
Cốc... cốc... cốc.
- Cậu chủ ơi, cậu dậy chưa.
Nó đợi 15p ko nghe tiếng trả lời, nó lại oẳng xuống dưới. 15p sau nó oẳng lên lại.
Cốc... cốc... cốc...
- Cậu chủ ơi, dậy chưa cậu, trời sáng rồi.
Vẫn ko ai trả lời nó, nó lại đợi 15p, nó oẳng xuống dưới. 15p sau nó lại oẳng lên.
Cốc... cốc... cốc.
- Cậu chủ ơi, cậu...
Trong phòng vang phán quyết bực mình.
- Tao dậy rồi...
Được lệnh nó mới dám bước bằng phòng hắn, nếu như ko nó sẽ giỏ con sư tử màu nâu ăn uống thịt mất. Mở cửa phòng, đèn vàng tội nhân mù khiến cho nó ko thấy đường, nó cố gắng oẳng chậm.
Bốp...rầm...
Nó va bằng kệ sách, tạo nên rơi hết mấy thứ đồ trên kệ xuống sàn. Nó cuối xuống lòm khòm lượm có cái gì thì lượm, rồi sau đó nhằm lại.
Nó lại oẳng chậm lắm, chậm lắm..
Chip....
Nó lại dẫm phải đồ chơi của
Cậu chủ nhân nhân nó vậy mà độc ác thật đó, tạo nên nó tan vỡ mộng rồi, cắt tivi của nó một tuần lễ luôn. Nó tạo nên một ly nước lọc quả cam mát lạnh cầm lên phòng dành cho cậu chủ nhân nhân nó.
- Cậu ơi, cậu nghĩ tay uống nước lọc quả cam dành cho mát.
- Ừ
Nó lấy cái tờ báo quạt quạt dành cho cậu chủ nhân nhân nó.
- Cậu ơi, cậu mát ko cậu.
- Khỏi nịnh, phòng tau mang lại điều hòa.
Nó tiêu ngỉu ngồi một góc. Hắn chiết xuất tạo rồi sau đó kiểm đi rồi kiểm lại xem cũng bỏ đủ cùng vali chưa.
- Quần nè, áo, giày... ok đủ rồi.
Xong hắn ngả ngoại hình ra giường nghỉ ngơi, thở phào.
- Cậu ơi, cậu mệt lắm à.
- Ờ, nhờ con ngốc như mi mà tau phải tự tạo nên mọi việc.
- Do cậu ko nhờ em chứ bộ.
- Tao ko dám nhờ mày.
- Mà cậu ơi, cậu đi rồi đâu mà chuẩn làn phần nhiều đồ vậy.
- Tao đi rồi
1 bàn đầy sách vở, một chủ một tớ ngồi đối mặt nhau. Người ngoài nhìn từ nghĩ chắc là sở hữu gì trầm trọng lắm đây.
- Mận.
- Dạ cậu chủ.
- Nay tau sẽ bày mi viết và truyện đọc chữ. Mày phải học nghiêm trang nghe chưa.
- Dạ.
- Kéo ghế qua đây.
Nó kéo ghế ngồi sát từ bề ngoài hắn.
- Xa tí.
- Dạ.
- Đây là chữ A hoa, và đây là chữ d thường. Sẽ viết tác nhân này này. Rõ chưa.
- Rõ rồi.
- Viết tau xem.
Nó đưa bút ngoáy lên vở theo chữ mà hắn dạy.
- Ơi, đúng rồi, nắm qua kia viết dành cho tau học thi. Viết hết 4 trang này nghĩ, vừa truyện đọc thầm vừa viết nghe chưa.
- Dạ.
Chủ tớ nhà hắn, từng bề ngoài một bàn, việc ai nấy làm. Thời gian thì cứ chạy thôi, nó viết xong trước thế khuyến khích chạy về phòng xem tivi, còn hắn thì vẫn
4 năm sau...
Chiếc chưng tài siêu xịn, đen bẩy óng mượt dừng bánh trong khu biệt thự. Cánh cửa chưng tài mở ra, một nam tuổi xuân cao to đẹp tỏa sáng trai, tóc undercut, đeo kính đen, quân phục sơmi buông thả, quần âu, thân hình đã thay đổi phần lớn hơn, to cao và săn chắc hơn. Đúng là cậu chủ nhân nhân của nó rồi, nó nhanh chóng chân chạy lại ủ ấp chầm lấy, rơi nước lọc mắt lóc.
- Cậu ơi, cậu cuối với với đả chịu về rồi, em nhớ cậu quá cậu ơi....huhu...
- Con kia, ai là chủ nhân nhân mi đả ko nhận ra hả?
Nó ngưng khóc, ngoáy cổ qua một bên, một tuổi xuân bổ xung đang đứng tức thì cửa xe, mặt mũi thảnh thơi bị mây đen quần vũ. Nó ngước lên nhìn thân hình nó đang ôm, thân hình tuổi xuân đó nhìn nó, cười với nó. Bất giác nó thả ra, chạy lại tuổi xuân tức thì gần xe,
Minh Hoàng ngủ dậy sớm lắm, đó là thói quen của anh bằng xưa tới giờ, chứ ko phải trùm ngủ nướng như Minh Phúc. Anh mong rằng muốn ra đi dạo hít thở ko khí trong lành, anh trông thấy Mận đang tưới cây, nước lọc văng tung tóe, nắng chíu qua hạt nước, làm Mận thật xinh. Nụ cười ấy làm chân anh dừng lại, Mận quay qua thấy anh, Mận nghiêm lại ko cười nữa.
- Em chào cậu Hoàng.
M.Hoàng tiến lại gần chỗ Mận.
- Sao em biết anh ko phải là Phúc.
- Cậu chủ nhân nhân em á, ngủ dậy trễ lắm nhé, gọi cả tiếng còn chưa ra khỏi chăn lun đấy.
- Làm thế nào à. Mận bấy nhiêu tuổi rồi.
- Em 19 tuổi rồi.
Xong Mận kéo M.Hoàng lại, ngó loanh quanh rồi sau đó thầm thì với tai M.Hoàng.
- Em kể cậu nghe cái này cậu ko sở hữu nói ai nhé. Sắp tới sinh nhật em rồi,
Giang nắng sau đó lại dầm mưa, một chap nào đó vì đói thế khuyến khích nó lã đi, nó ho, nó sốt lên. Vú nuôi ko biết phải tạo nên vậy nào đành lên gọi M.Hoàng.
- Cậu hai ơi cậu 2, con Mận.. con Mận nó sốt sau đó mà nó ho nữa tôi ko biết tạo nên sao.
M.Hoàng chạy qua phòng nó, thấy nó tọa lạc co ro, xoa chăn phần lớn lắm, trán thì vã mồ hôi. Anh mới mở chăn nó ra, nó kéo lại.
- Em lạnh.
- Nhưng sốt vậy kia ko được xoa chăn đâu.
- Em lạnh thật mà.
Anh mới quay qua hỏi vú nuôi.
- Vú dành cho Mận uống thuốc chưa, Mận món ăn mang tới kiêng cự gì không chưa vú?
- Chưa cậu hai ơi.
- Vú nấu dành cho con tô cháo phần lớn hành, nén, và tử tô nha.
- Dạ.
Vú nuôi chạy đi, anh mới lấy thuốc hạ sốt dành cho nó uống. Lấy khăn rửa tuyến mồ hôi lớn dành cho nó, nó sốt, anh
- Cậu chủ nhân nhân ơi dậy gấp, dậy gấp, chị đẹp hoàn mỹ tới kìa.
Hắn phản xạ vô cùng nhanh, bay cùng nhà vs vô cùng nhanh, sau đó bay xuống dưới phòng khách đã vô cùng nhanh.
Xuống tới nơi hắn lại thấy Cẩm Tiên thảo luận vui vẻ với M.Hoàng.
- Cậu mới tới à?
- Um.
- Hôm nay cậu tới sở hữu được việc gì ko?
- À, tớ tới chơi thôi. Tuần sau sinh nhật tớ, tớ mời hai cậu tới tham ở nhà nhé.
- Ok.
M.Hoàng với chối.
- Có lẽ hôm đó tớ ko chết được, tớ bận với lại đã ko quen ai lắm.
Cẩm Tiên nóng ruột.
- Có huynh đệ lúc trước của nó tôi phần nhiều mà, cậu dẫn phái đẹp theo đã được,mình ko xấu hổ đâu.
- À, vậy tớ đi.
- Thật sao, cảm ơn cậu nha.
- Ko sở hữu được gì đâu. hai bề ngoài ngồi thảo luận nha, tớ sở hữu được chút việc.
- À, vậy tớ đã về.
2 bề ngoài họ, một kẻ chết về,
Con Mận nó ngờ ngạc nhìn theo, nó lay lay tay cậu chủ nhân nhân nó.
- Ủa cậu, chị đẹp như ý muốn nhầm thân hình rồi sau đó phải ko cậu?
- Mày hỏi vậy sao tau biết mà trả lời mày.
- Ơ, dạ.. mà cậu ơi, cậu nói yêu chị đẹp như ý muốn chưa?
- Im mồm cùng dành cho tao.
Hắn tức tối nhìn cặp đôi đang nhảy đó. Cẩm Tiên đưa tôi theo từng bước dìu của M.Hoàng, dì cứ nhìn anh suốt thôi, hiện thời gian đây, dì thịnh vượng lắm.
- Có phải cậu vừa nhầm thân hình ko?
- Ko phải, là cậu, thân hình tôi chọn lựa M. Hoàng.
M.Hoàng ngạc nhiên lắm.
- Sao cậu biết đó là mình, trong lúc em Mận luôn luôn nhầm lẫn?
- Vì, vì.. tôi thích cậu, rất là thích cậu. Mình thích cậu lúc học cấp 3 ấy, cậu học giỏi, cậu trầm tĩnh cậu ôn hòa, tôi rất thích.
- Nhưng tôi ko thích cậu.
- Mình biết, bây
...
Bình luận (0)