
Lộ Hành Phân Vân
Ký giả: Bất Dịch
Số phần: 55
Hiện trạng: Full
Số view: 1,363
Thuộc thể loại: Kiếm Hiệp Dị Giới Đam Mỹ Cổ Đại
Số phần: 55
Hiện trạng: Full
Số view: 1,363
Thuộc thể loại: Kiếm Hiệp Dị Giới Đam Mỹ Cổ Đại
Mặt trời thăng đỏ, nghìn dặm không mây. Khi va chạm
đụng chạm đầu xuân, trong gió nhẹ nhàng
vẫn còn lộ ra một tí
cảm giác mát mẻ.
Thời gian nên còn sớm, tuy vậy trên đường đả được đám bề ngoài rộn ràng nhốn nháo bán hàng rong tại ven đường lớn tiếng rao hàng, quyến rũ tốp năm tốp ba bề ngoài đi rồi đường dừng chân nhìn.
Cạnh đường, mặt tiền trước điếm của một nhà thật lớn treo một tấm tố biển, phía trên ngoại trừ một chữ Tống mạnh mẽ hữu lực không còn cái gì khác, mà chủ nhân yếu là một tấm tố biển tuy vậy không bề ngoài dám khinh thường. Tống tại gia phú giáp thiên hạ, lừng danh truyền xa, đây hiển nhiên là một trụ sở dưới hiệu buôn của Tống gia.
Cửa điếm, mấy hỏa kế đang vác gạo nhằm trên xe đẩy gỗ. Khi Vệ Kiêu mang bao gạo cuối với với đặt
Nhìn thấy bộ loại tôn kính của thân hình trung niên, chẳng lẽ đây là Tam tiểu thư của Lạc Lâm sơn trang? Vệ Kiêu nhịn thiếu được hiếu kỳ trong lòng, thừa dịp không ai chăm lo tới, âm thầm lặng lẽ đuổi theo đám thân hình nọ.
Chỉ vừa xuất viện tử, không oẳng mấy vòng, một hàng hơn mười nha hoàn khuân khuôn mặt xinh đẹp như ý muốn từ trước mắt Vệ Kiêu oẳng qua, nhìn lại thì bóng loại sắc thủy lam kia cũng tiêu thất không thấy. Ngó ngó bốn phía, Vệ Kiêu trong lòng ảo não, lại chẳng biết thân hình đang nơi nao, bèn dựa mình bản thân mình bằng cảm giác ở bên trong Lạc Lâm sơn trang quành oẳng quành quẩn lại.
Xuyên qua một cái hành lang dài, qua không biết mấy viện môn, thì mơ hồ nghe sở hữu được tiếng ồn ào, men theo âm thanh, Vệ Kiêu oẳng tới trước chủ nhân yếu sảnh của đại
Theo con đường nhỏ chạy chậm tới chỗ bóng trắng vừa biến mất, Vệ Kiêu lén lút vịn ở góc tường, nhìn xem không thấy ai, mau chóng như chớp trốn tới sau cây. Hắn trông ngóng mọi nơi, chưa kịp thở dài tìm không như bóng người, bóng trắng đó lại xuất hiện một lần nữa.
Quầng sáng lưu quang đãng sặc sỡ nhàn nhạt, chiếu cùng trên bạch y thúy phiến, giống như là thần nhân.
Vệ Kiêu mở to mắt, đây không phải ngày hiện thời điểm tại trước mặt giang hồ nhiệm vụ đại xuất nức danh cái gì Loạn Vũ sao, như tác nhân nào chạy tới chỗ này.
Loạn Vũ mọc lên Thuý Ngọc Cốt Phiến, phủi phủi góc y phục vốn không mang lại bụi, một đôi mắt hoa đào chín không nhằm lại dáng tích hướng bên cạnh thoáng nhìn, khóe mồm liền hơi hơi cong lên, con chuột nhỏ bằng đâu tới,
Lạc Lâm Y Hoan cùng với Vệ Kiêu ở trong phòng trừng mắt lẫn nhau, ánh nến yếu ớt lắc lư trái phải bất định, sáng sáng tắt tắt lay động.
“Này.” Vệ Kiêu oánh vỡ vạc bầu không khí ngưng trệ trước. “Hàm Quang kiếm kia là thứ gì vậy, khá là khá nhiều ngươi một đám ngươi đi ta sống giành giật.”
“Ngươi không phải biết.”
Vệ Kiêu liền tức giận quát: “Lão tử làn khá là khá nhiều ngươi hãm hại, đả phải biết một cái cớ chứ, thành quỷ lão tử đả mong rằng tạo nên con quỷ minh bạch!”
Lạc Lâm Y Hoan mặt lạnh giá, nhìn cái bóng sáng tối bất định trên mặt đất .
“Hàm Quang là một thanh kiếm xuất bằng Tỏa Kiếm Lư, là một thanh kiếm sẽ tạo nên hoàn toàn kẻ giang hồ mơ ước.”
“Không phải là một thanh kiếm à, ngươi thả ta ra, ta tìm tám thanh mười thanh dành cho
Trong Lạc Lâm sơn trang rực sáng ánh lửa, khắp nơi thật đều là quân ngũ mang đuốc kiếm tìm xung quanh. Trong đêm hôm đó, khắp nơi rầm rĩ náo động.
Sau một tòa sơn giả, Vệ Kiêu chật vật ngồi trên mặt đất.
“Khụ khụ… khụ…” Lau một đống nước lọc trên mặt, hắn nhanh chóng nhạy nhìn chung quanh, rất sợ nhằm lộ hình dạng vết.
Quần trang phục đẫm nước lọc với đêm muộn tuyệt đối lạnh giá, túi Lạc Lâm Y Hoan một chưởng đập xuống đáy hồ, Vệ Kiêu mất sức chín trâu hai hổ mới tránh né có lùng sục, bằng đáy hồ lặn xuống lên tới bờ bên kia, hiện nay đồng hồ nội thương ngoại hàn, không ngừng run lập cập.
Nương, bà lão già tử tạo cái nghiệt gì, dựa mình chủ nhân yếu mình với cái gì mà rơi xuống nông nỗi này, túi cơ thể đuổi tận giết tuyệt! Mạnh đập xuống tường đá bên cạnh, Vệ Kiêu
“Tìm không thấy?” Lạc Lâm Chấn Quân ngồi ở sau bàn gỗ tử đàn, ngón tay nhẹ nhàng nhõm gõ mặt bàn. Hương trà Bạch Hào Ngân Châm* trong cốc sứ thanh hoa tay phải niệu niệu phiêu ra.
“Dạ.” Thị vệ Hồng Bào cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Vệ Kiêu này trình độ thật không nhỏ…” Lạc Lâm Chấn Quân nhất phái khiêm văn* thoải mái, mi kiếm hơi hơi nhếch lên.
“Thuộc hạ vô năng, thuộc cấp nhất quyết dốc hết khả năng, tiếp tục tra xét!” Thị vệ thấp thỏm lo âu.
Lạc Lâm Chấn Quân bước đi rồi ung dung tới bên thân hình thị vệ nghiêng đầu nở nụ cười, thuần lương dịu dàng, nhẹ nhàng nhõm đặt tay lên vai thị vệ.
“A!” Một tiếng rên rên vang lên. Cánh tay phải của thị vệ xụi lơ thõng xuống bên sườn phải.
Lạc Lâm Chấn Quân xuôi theo cánh tay một đường với
Vệ Kiêu mất hồi lâu rốt cục ở trong núi tìm được một sơn động dấu náu, đá bừa bãi dây mây dây leo thấp thoáng, nếu như không thận trọng tìm kiếm, tuyệt đối khó phát hiện nơi này.
Lúc này hắn trọng thương khó khỏi, chắc hẳn xung vòng vèo bên phía ngoài đang lùng túm hắn, nếu như mạo hiểm đột phá vòng vây, trang thắng quá nhỏ. Vệ Kiêu chiết xuất tạo tốt cửa hang, kéo cơ thể mệt tuồi ngồi ở trong góc, rồi sau đó mang lụa trong trắng Chiếu Uyên đao lấy ra một lần nữa.
Tên kia vì sao đưa dành cho hắn Chiếu Uyên đao vẫn như ngày xưa là một câu đố, song tiếng đây cơ thể đang ở hiểm cảnh, đả liền thấp thỏm không mang lại nhiều như vậy. Học thành đao pháp này, thấp nhất nắm mang lại hơn vài thành hướng dẫn mạng.
Trải ra lụa trắng, Vệ Kiêu kĩ lưỡng kỹ càng
Mấy tháng qua, giang hồ đồn đại không ngớt, xung quanh co rục rịch, ám lưu sóng nhẹ.
Trà lâu xoành xoạch là thể loại chỗ tụ tập b tiếng đồn.
“Nghe nói không, tiểu tử gọi Vệ Kiêu đó lại được Chiếu Uyên đao nữa!”
“Nếu thật như lời đồn nói Lạc Lâm tại gia bị trộm chủ nhân yếu là Hàm Quang kiếm, vậy đời thực một đao tuy nhiên kiếm hắn chẳng phải là được hai trong đó!”
“Thực sự là cam tươi kết may mắn, xem ra giang hồ thêm một cao thủ sắp tới.”
“Rất may mắn? Là phúc hoặc là họa còn chưa thấy kết cuộc đâu, võ công trên mặt đao kiếm chủ nhân yếu là bất truyền chi học của Bích Vân Tiêu Thiên, trước tiên không nói miếng thịt béo như thế thân thể người đổ xô vào, hắn mà sở hữu thể để lại được vẹn cái thây, thì Bích Vân Tiêu Thiên nhất thiết củng
“Ngươi chủ nhân yếu là Vệ Kiêu…” Âm thanh thanh thanh đạm đạm chợt vang lên bên tai, từng nhịp từng đợt rung động ra, cuối bằng với mạt với phía chân trời.
Tử Sam hút một ngụm khí, tâm phát lạnh, buột mồm nói: “Các hạ thân thể phương nào, thỉnh xin phép hiện thân.”
Dưới bóng cây mờ ảo mờ mờ ảo ảo ảo hiện ra một mạt hồ sắc xanh, nhiệt độ mặt trời không rõ ràng, hư hư thực thực, giống như là thủy yêu với không trung trong hồ mà ra.
Người nọ chậm rãi tới gần.
Mày như hàm yên, đậm nhạt tỉ mỉ, dưới khóe mắt một viên chu sa chí, chợt dấu hiện ra nơi tăm tối, lúc thì đỏ thẫm dục trích, lúc thì trầm tối như đêm. Hắn khẽ nâng cằm, lộ ra cổ đồng phục gấm vân đồ văn dạy dẫn bạc thêu, chuyên nghiệp phức tạp.
Chỉ phải đứng ở một chỗ, trời đất
“Này, ta nói, chúng nó dạy dẫn là chết tìm chỗ ở, lí vì tại sao phải tới thanh lâu!” Khăn tay đủ màu vẫy gọi ở cửa làm cho trong lòng Vệ Kiêu một ván run sợ.
Ngẩng đầu, ba chữ to Di Hương lâu chói mắt dưới ánh chiếu loè loẹt của lồng đèn hồng lớn, một vài mợ nương nùng trang diễm mạt (diễm mạt : trang điểm tươi đẹp), lời nói nhũng nhịu ríu ra ríu rít, nơi nơi son phấn phiêu hương, lui tới thật đều là kẻ tửu sắc.
“Khách điếm thật đều củng đầy, không trụ ở đây thì ở nơi nào?” Yên Hoài Tuyết hơi hơi mở mắt, liếc xéo Vệ Kiêu.
Cho dù dọc theo đường chết củng biết mang tới vị Cung chủ nhân nhân Triêu Hoàng cung này không phải một thân hình mù, hốt nhiên đối mặt với đôi mắt này vẫn là sửng sốt chốc lát.
Băng hàn, cao ngạo, giống như là
...
Thời gian nên còn sớm, tuy vậy trên đường đả được đám bề ngoài rộn ràng nhốn nháo bán hàng rong tại ven đường lớn tiếng rao hàng, quyến rũ tốp năm tốp ba bề ngoài đi rồi đường dừng chân nhìn.
Cạnh đường, mặt tiền trước điếm của một nhà thật lớn treo một tấm tố biển, phía trên ngoại trừ một chữ Tống mạnh mẽ hữu lực không còn cái gì khác, mà chủ nhân yếu là một tấm tố biển tuy vậy không bề ngoài dám khinh thường. Tống tại gia phú giáp thiên hạ, lừng danh truyền xa, đây hiển nhiên là một trụ sở dưới hiệu buôn của Tống gia.
Cửa điếm, mấy hỏa kế đang vác gạo nhằm trên xe đẩy gỗ. Khi Vệ Kiêu mang bao gạo cuối với với đặt
Nhìn thấy bộ loại tôn kính của thân hình trung niên, chẳng lẽ đây là Tam tiểu thư của Lạc Lâm sơn trang? Vệ Kiêu nhịn thiếu được hiếu kỳ trong lòng, thừa dịp không ai chăm lo tới, âm thầm lặng lẽ đuổi theo đám thân hình nọ.
Chỉ vừa xuất viện tử, không oẳng mấy vòng, một hàng hơn mười nha hoàn khuân khuôn mặt xinh đẹp như ý muốn từ trước mắt Vệ Kiêu oẳng qua, nhìn lại thì bóng loại sắc thủy lam kia cũng tiêu thất không thấy. Ngó ngó bốn phía, Vệ Kiêu trong lòng ảo não, lại chẳng biết thân hình đang nơi nao, bèn dựa mình bản thân mình bằng cảm giác ở bên trong Lạc Lâm sơn trang quành oẳng quành quẩn lại.
Xuyên qua một cái hành lang dài, qua không biết mấy viện môn, thì mơ hồ nghe sở hữu được tiếng ồn ào, men theo âm thanh, Vệ Kiêu oẳng tới trước chủ nhân yếu sảnh của đại
Theo con đường nhỏ chạy chậm tới chỗ bóng trắng vừa biến mất, Vệ Kiêu lén lút vịn ở góc tường, nhìn xem không thấy ai, mau chóng như chớp trốn tới sau cây. Hắn trông ngóng mọi nơi, chưa kịp thở dài tìm không như bóng người, bóng trắng đó lại xuất hiện một lần nữa.
Quầng sáng lưu quang đãng sặc sỡ nhàn nhạt, chiếu cùng trên bạch y thúy phiến, giống như là thần nhân.
Vệ Kiêu mở to mắt, đây không phải ngày hiện thời điểm tại trước mặt giang hồ nhiệm vụ đại xuất nức danh cái gì Loạn Vũ sao, như tác nhân nào chạy tới chỗ này.
Loạn Vũ mọc lên Thuý Ngọc Cốt Phiến, phủi phủi góc y phục vốn không mang lại bụi, một đôi mắt hoa đào chín không nhằm lại dáng tích hướng bên cạnh thoáng nhìn, khóe mồm liền hơi hơi cong lên, con chuột nhỏ bằng đâu tới,
Lạc Lâm Y Hoan cùng với Vệ Kiêu ở trong phòng trừng mắt lẫn nhau, ánh nến yếu ớt lắc lư trái phải bất định, sáng sáng tắt tắt lay động.
“Này.” Vệ Kiêu oánh vỡ vạc bầu không khí ngưng trệ trước. “Hàm Quang kiếm kia là thứ gì vậy, khá là khá nhiều ngươi một đám ngươi đi ta sống giành giật.”
“Ngươi không phải biết.”
Vệ Kiêu liền tức giận quát: “Lão tử làn khá là khá nhiều ngươi hãm hại, đả phải biết một cái cớ chứ, thành quỷ lão tử đả mong rằng tạo nên con quỷ minh bạch!”
Lạc Lâm Y Hoan mặt lạnh giá, nhìn cái bóng sáng tối bất định trên mặt đất .
“Hàm Quang là một thanh kiếm xuất bằng Tỏa Kiếm Lư, là một thanh kiếm sẽ tạo nên hoàn toàn kẻ giang hồ mơ ước.”
“Không phải là một thanh kiếm à, ngươi thả ta ra, ta tìm tám thanh mười thanh dành cho
Trong Lạc Lâm sơn trang rực sáng ánh lửa, khắp nơi thật đều là quân ngũ mang đuốc kiếm tìm xung quanh. Trong đêm hôm đó, khắp nơi rầm rĩ náo động.
Sau một tòa sơn giả, Vệ Kiêu chật vật ngồi trên mặt đất.
“Khụ khụ… khụ…” Lau một đống nước lọc trên mặt, hắn nhanh chóng nhạy nhìn chung quanh, rất sợ nhằm lộ hình dạng vết.
Quần trang phục đẫm nước lọc với đêm muộn tuyệt đối lạnh giá, túi Lạc Lâm Y Hoan một chưởng đập xuống đáy hồ, Vệ Kiêu mất sức chín trâu hai hổ mới tránh né có lùng sục, bằng đáy hồ lặn xuống lên tới bờ bên kia, hiện nay đồng hồ nội thương ngoại hàn, không ngừng run lập cập.
Nương, bà lão già tử tạo cái nghiệt gì, dựa mình chủ nhân yếu mình với cái gì mà rơi xuống nông nỗi này, túi cơ thể đuổi tận giết tuyệt! Mạnh đập xuống tường đá bên cạnh, Vệ Kiêu
“Tìm không thấy?” Lạc Lâm Chấn Quân ngồi ở sau bàn gỗ tử đàn, ngón tay nhẹ nhàng nhõm gõ mặt bàn. Hương trà Bạch Hào Ngân Châm* trong cốc sứ thanh hoa tay phải niệu niệu phiêu ra.
“Dạ.” Thị vệ Hồng Bào cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Vệ Kiêu này trình độ thật không nhỏ…” Lạc Lâm Chấn Quân nhất phái khiêm văn* thoải mái, mi kiếm hơi hơi nhếch lên.
“Thuộc hạ vô năng, thuộc cấp nhất quyết dốc hết khả năng, tiếp tục tra xét!” Thị vệ thấp thỏm lo âu.
Lạc Lâm Chấn Quân bước đi rồi ung dung tới bên thân hình thị vệ nghiêng đầu nở nụ cười, thuần lương dịu dàng, nhẹ nhàng nhõm đặt tay lên vai thị vệ.
“A!” Một tiếng rên rên vang lên. Cánh tay phải của thị vệ xụi lơ thõng xuống bên sườn phải.
Lạc Lâm Chấn Quân xuôi theo cánh tay một đường với
Vệ Kiêu mất hồi lâu rốt cục ở trong núi tìm được một sơn động dấu náu, đá bừa bãi dây mây dây leo thấp thoáng, nếu như không thận trọng tìm kiếm, tuyệt đối khó phát hiện nơi này.
Lúc này hắn trọng thương khó khỏi, chắc hẳn xung vòng vèo bên phía ngoài đang lùng túm hắn, nếu như mạo hiểm đột phá vòng vây, trang thắng quá nhỏ. Vệ Kiêu chiết xuất tạo tốt cửa hang, kéo cơ thể mệt tuồi ngồi ở trong góc, rồi sau đó mang lụa trong trắng Chiếu Uyên đao lấy ra một lần nữa.
Tên kia vì sao đưa dành cho hắn Chiếu Uyên đao vẫn như ngày xưa là một câu đố, song tiếng đây cơ thể đang ở hiểm cảnh, đả liền thấp thỏm không mang lại nhiều như vậy. Học thành đao pháp này, thấp nhất nắm mang lại hơn vài thành hướng dẫn mạng.
Trải ra lụa trắng, Vệ Kiêu kĩ lưỡng kỹ càng
Mấy tháng qua, giang hồ đồn đại không ngớt, xung quanh co rục rịch, ám lưu sóng nhẹ.
Trà lâu xoành xoạch là thể loại chỗ tụ tập b tiếng đồn.
“Nghe nói không, tiểu tử gọi Vệ Kiêu đó lại được Chiếu Uyên đao nữa!”
“Nếu thật như lời đồn nói Lạc Lâm tại gia bị trộm chủ nhân yếu là Hàm Quang kiếm, vậy đời thực một đao tuy nhiên kiếm hắn chẳng phải là được hai trong đó!”
“Thực sự là cam tươi kết may mắn, xem ra giang hồ thêm một cao thủ sắp tới.”
“Rất may mắn? Là phúc hoặc là họa còn chưa thấy kết cuộc đâu, võ công trên mặt đao kiếm chủ nhân yếu là bất truyền chi học của Bích Vân Tiêu Thiên, trước tiên không nói miếng thịt béo như thế thân thể người đổ xô vào, hắn mà sở hữu thể để lại được vẹn cái thây, thì Bích Vân Tiêu Thiên nhất thiết củng
“Ngươi chủ nhân yếu là Vệ Kiêu…” Âm thanh thanh thanh đạm đạm chợt vang lên bên tai, từng nhịp từng đợt rung động ra, cuối bằng với mạt với phía chân trời.
Tử Sam hút một ngụm khí, tâm phát lạnh, buột mồm nói: “Các hạ thân thể phương nào, thỉnh xin phép hiện thân.”
Dưới bóng cây mờ ảo mờ mờ ảo ảo ảo hiện ra một mạt hồ sắc xanh, nhiệt độ mặt trời không rõ ràng, hư hư thực thực, giống như là thủy yêu với không trung trong hồ mà ra.
Người nọ chậm rãi tới gần.
Mày như hàm yên, đậm nhạt tỉ mỉ, dưới khóe mắt một viên chu sa chí, chợt dấu hiện ra nơi tăm tối, lúc thì đỏ thẫm dục trích, lúc thì trầm tối như đêm. Hắn khẽ nâng cằm, lộ ra cổ đồng phục gấm vân đồ văn dạy dẫn bạc thêu, chuyên nghiệp phức tạp.
Chỉ phải đứng ở một chỗ, trời đất
“Này, ta nói, chúng nó dạy dẫn là chết tìm chỗ ở, lí vì tại sao phải tới thanh lâu!” Khăn tay đủ màu vẫy gọi ở cửa làm cho trong lòng Vệ Kiêu một ván run sợ.
Ngẩng đầu, ba chữ to Di Hương lâu chói mắt dưới ánh chiếu loè loẹt của lồng đèn hồng lớn, một vài mợ nương nùng trang diễm mạt (diễm mạt : trang điểm tươi đẹp), lời nói nhũng nhịu ríu ra ríu rít, nơi nơi son phấn phiêu hương, lui tới thật đều là kẻ tửu sắc.
“Khách điếm thật đều củng đầy, không trụ ở đây thì ở nơi nào?” Yên Hoài Tuyết hơi hơi mở mắt, liếc xéo Vệ Kiêu.
Cho dù dọc theo đường chết củng biết mang tới vị Cung chủ nhân nhân Triêu Hoàng cung này không phải một thân hình mù, hốt nhiên đối mặt với đôi mắt này vẫn là sửng sốt chốc lát.
Băng hàn, cao ngạo, giống như là
...
Bình luận (2)
Cx hay
05:33, 3 tháng 3, 2019Truyện rất hay, văn phong nhẹ nhàng thoát tục. Tuy bản edit dường như được copy thẳng từ Google nhưng cố gắng đọc thì vẫn hiểu được. Các hủ nữ đừng bỏ qua truyện này :-p
07:23, 28 tháng 2, 2018