Lửa Hận Rừng Xanh
Chương 19: Miếu ma động quỷ cú mèo
Giao Long Nữ mắng "Con quái này lỳ dữ" nhất định nhặt cành cây khô dọa đuổi, bỗng nghe ngoài miếu tiếng chim đập cánh phành phạch loạn bầy, gió quạt ào như giông tố làm cành lá lay động rào rào, sức gió táp cả vào trong miếu xô cả sạp cả thoi lửa châm trên bàn thờ, ngọn lửa bên trong dãy dụa lập loè ngã dụi. Hai người nhìn ra đã thấy hàng trăm con mắt cú mèo đỏ khé đậu kín mấy cây đại. Tiếng đập cánh vẫn phành phạch chuyển tới, gió dậy ào ào quanh miếu, rồi từng bầy từng lũ cú mèo từ ngoài trời bay vù vào lòng miếu đậu kín khắp xà ngang xà dọc bàn thờ cửa sổ, giương mắt đỏ khé dòm cả vào chỗ hai người ngồi, chòng chọc đúng mắt cú vọ nhìn người.
Chỉ nhác qua cũng ước lượng ít nhất cả mấy trăm con, trong cảnh núi hoang miếu vắng, mấy trăm cặp mắt cú mèo nhìn hau háu, đỏ rực như những đốm than tàn, kẻ bạo mấy cũng phát chờn chợn!
Phành phạch! Ào ào! Tiếng đập cánh vẫn từ đâu chuyển tới đều đều, rồi lại mấy đàn cú lớn cú nhỏ nữa lao vào miếu, hết chỗ đậu, chúng lại đậu cả lên những tàn cây quanh sân, trên các mỏm đá, rồi im tiếng đập cánh, trông ra cú mèo đã đậu kín như rươi, đốm mắt đỏ kịt trong miếu ngoài miếu!
Sự xuất hiện bất thần của hàng ngàn con chim cú làm Võ Minh Thần, Giao Long Nữ không khỏi kinh ngạc, cứ ngồi im giương mắt nhìn, bình sinh chưa lần nào thấy cú mèo tập trung nhiều đến thế!
Mãi khi tòa miếu sơn thần vụt rơi vào im lặng, cảnh tượng quái gở bao trùm, Giao Long Nữ mới khẽ nói:
- Trời! Sao lắm cú mèo thế này? Võ Minh Thần đưa mắt nhìn quanh chợt bảo, giọng đầy lo ngại:
- Ngu huynh có nghe miền biên giới Việt - Tàu có ngọn núi ma quái gọi Núi Cú Mèo, ban ngày thổ dân cũng khong dám đi qua! Không khéo lạc tới núi Cú Mèo rồi?
Giao Long Nữ cười ngất:
- Núi Cú Mèo là núi quái gì mà đại huynh có vẻ lo ngại thế? Cú mèo dám mổ ta sao?
Minh Thần xuỵt khẽ, thấp giọng:
- Coi chừng! Vì nếu đúng Núi Cú Mèo, ta phải cẩn thận! Ngu huynh có nghe giang hồ đồn Núi Cú có động một loài đáng sợ hơn loài ma rừng nhiều! Sao bỗng nhiên chúng kéo vào lắm thế? E có chuyện bất thường, ta nên rời khỏi chốn này là hơn!
Hai người đứng phắt lên. Giao Long Nữ vừa đeo sắc lên lưng, bỗng nghe có tiếng cú mèo rúc mơ hồ từ cõi xa xăm nào, lập tức cả ngàn con cú đậu quanh miếu nhất loạt cất tiếng hú vang âm quái kéo lê thê rúc rích như tiếng ma cười quỷ khóc nghe điếc cả tai.
Tiếng rúc vừa im, bỗng mơ hồ có tiếng ai đâu đây giọng Mèo âm u:
- Khách ngồi lại đã! Chủ động miếu cú mèo mời khách.
Không rõ phát ra từ đâu, Giao Long Nữ vùng hỏi:
- Ai đó? Sao không ra mặt? Tiếng nàng âm vang, bỗng nghe tiếng cười chờn vờn hư hư thực thực tiếp liền một tiếng "bùng" như tiếng ống lệnh nổ, lửa bếp, lửa chám phụt tắt, lòng miếu tối om, cả mấy giàn gỗ như chuyển động. Võ Minh Thần giật mình, nắm lấy cổ tay Giao Long Nữ nhảy vọt từ nẻo hậu cung ra cửa miếu! Huỵch! Hai người lao phải một tấm cánh cửa vừa từ đâu đậy ập!
- Vận công trổ nóc... mau! Võ kéo nàng lùi lại, xoay mình, nhưng ngay khi đó, cả nền sân miếu chuyển động dưới chân, cú mèo chợt vỗ cánh bay ào ào loạn bậy khắp miếu tối, hai người vội dắt nhau bắn vọt lên định trổ nóc ra nhưng một khối rắn như sắt đá đã đập xuống hắt dội cả xuống! Vừa đứng yên bỗng ánh lửa bừng lên, hai người nhìn quanh sửng sốt vô cùng, vì cả tòa miếu Sơn Thần đã biến mất, không còn một dấu tích nhỏ? Hai người đang đứng trước một cái cửa tò vò, tứ phía toàn đá xanh bít kín, cú mèo đậu dầy đặc, dòm hau háu, quanh mình trên nóc và đậu cả quanh khung cửa tò vò sâu hun hút. Ánh sáng vật vờ phát ra từ một cây nhựa chám do một cánh tay người trong vách đá thò ra sát nách! Thậm chí bàn thờ, đống lửa dưới nền miếu cũng biến mất như một thứ lửa ma! Hai người vẫn nam tay nhau, nhìn qua cửa tò vò thấy một đường hang sâu tít hai bên đầy mắt cú mèo đỏ khé dàn chầu, im lìm. Khung cảnh đầy vẻ ma quái đập vào nhỡn quang hai người, trong thoáng giây, sự biến đổi bất ngờ của tòa cổ miếu đa làm hai người bàng hoàng ngơ ngác như vừa chứng kiến một trò ma thuật, cảnh hàng dãy mắt cú mèo lốm đốm đỏ khé vào tít đường hang tối mờ hun hút càng khiến cả hai vụt có cảm tưởng như đã rời xa hẳn cuộc sống dương gian lạc vào một thứ "cửa địa ngục", đứng trước một "con đường âm ty dẫn vào một thứ động quỷ hang yêu nào" vẫn thường nghe tả trong các chuyện thần bí Tây phương!
- Hang Cú Mèo... địa ngục? Hang ác quỷ miếu ma? Đúng rồi! Ngu huynh có nghe dân biên thùy đồn đại về vùng Núi Cú Mèo miền thượng Si Công Linh, hạ Phàn Siêu Hóa (Pan Tzeu Hoa) có một khu động ma quái của một loài quái nhân quái thú quái điểu nào đó, ban đêm nó thường nhử khách xuyên biên tới, bắt hấp hồn hấp xác gì đó! Kẻ nào lạc đến Núi Cú Mèo đều biệt tích, chưa kẻ nào trở về. Năm nọ đã có một phường buôn lậu bị rơi vào động quái! Đúng ta lạc miếu ma động quỷ cú mèo rồi!
Giao Long Nữ thì thầm:
- Nếu đúng vậy, có lẽ đại huynh đã sang tận đất Tàu roi mà không hay! Em không biết rõ, nhưng có một lần được nghe một đám buôn rừng bên Kai Hoa Fon nói miền Phàn Siêu Hóa có quái ở, ai lạc tới đều không về, có lẽ đây chăng?
Bốn bên vẫn im lặng, thứ im lìm như nằm trong quan tài bao phủ lấy hai người. Đàn cú đông như kiến vẫn dòm người chòng chọc, im đến nỗi tiếng gió lùa hoang sơn vẫn nghe ngoài miếu giờ cũng không còn nữa.
Tuy đã quen sống với ma thiêng rừng rú, Võ Minh Thần, Giao Long Nữ vẫn thấu chờn chợn giữa cảnh trí quái gở, cả hai nhìn quanh chẳng thấy con beo đen đâu. Giao Long Nữ vùng hú lên mấy tiếng hiệu gọi beo, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nàng vang chuyền lê thê sâu hút trong "động cú mèo"! Võ Minh Thần phát tiếng trầm âm, dùng thuật "vạn lý truyền thanh" hỏi vang vang:
- Chủ động cú mèo đâu sao chưa lộ diện?
Bỗng nghe tiếng âm âm chẳng rõ từ đâu phát ra:
- Mời khách dương gian cứ đi thẳng vào cửa động! Minh Thần nghe ba tiếng "khách dương gian" càng cho là quái gở, rõ ràng giọng nói bí ẩn kia gián tiếp cho biết hai người đã lọt vào một thế giới bên ngoài cuộc sống trần thế, hai người vẫn bán tín bán nghi đoán động cú mèo ma quái này chỉ là một thế giới ngay trong lòng núi! Tuy vậy lời đồn đại của dân biên thùy về vùng Núi Cú Mèo Phàn Siêu Hóa cũng khiến cả hai rờn rợn, biết ngay mình đã sa vào một vùng động quái nguy hiểm đầy bất trắc!
- Thoát ra không được, cứ vào rồi sẽ liệu!
Võ thì thào bên tai Giao Long Nữ, hai người hơi vững dạ vì vẫn còn đủ võ khí trong mình. Bèn ngầm vận điện công, tiến luôn vào cửa tò vò.
Giao Long Nữ vốn tính bướng nghịch vừa tới cửa bất thần nhảy vọt lên thò tay nắm luôn lấy "cánh tay người" cầm thoi nhựa trám giơ cao, vì ngỡ nó đứng trong vách thò tay ra. Vút, thoi lửa kéo dài ngoằng nằm rạp. Giao Long Nữ giật thót mình, thấy cả cánh tay người sút ra cô gái kêu "úy" suýt quăng đi.
Thì ra đó chỉ là một "cánh tay người" không có ai nấp trong vách, cánh tay coi còn tươi nguyên như mới chặt cắm vách làm giá nhựa, đuốc nắm vào nóng hổi. Chẳng rõ tiêm "phoóc môn" hay mới chặt, thấy Giao Long Nữ giật xuống, Võ Minh Thần đỡ luôn đay, cắm trả vào chỗ cũ, thì thào:
- Hiền muội nên cẩn thận! Nếu nó là đầu mối cạm bẫy thì sao? Cô gái "dạ" đi sát bên chàng họ Võ. Ruột hang hình cửa tò vò, cao vút nhưng hơi hẹp, vách đá, nền hang nhẵn như mài, bước chân âm vang lạ thường như rỗng bên dưới. Hai bên cú mèo đậu chi chít, dương mắt ngó chòng chọc. Giao Long Nữ vào được bốn mươi bộ bỗng thấy đường hang rẽ ra hai ngả như hình móng lừa, có một con cú mèo to hết sức, bèn tho tay vồ. Võ lật đật nắm lấy tay. Từ đó, sợ nàng mất tay, chàng cứ giữ rịt. Đang lưỡng lự, bỗng nghe bên hữu có tiếng âm âm nổi lên:
- Tay phải! Hai người vừa bước sang, bỗng "kịch"! Móng lừa đóng kín! Hai bên vẫn đầy cu mèo, hang tối mờ, nhưng đi chừng mười bước, chợt thấy vách đá trước mặt lừ lừ rút lên ánh sáng chan hòa, mở ra một cái cửa tò vò nữa, rộng hơn, có đến mười cánh tay cầm đuốc thò ra, coi gớm ghiếc. Hai người đưa mắt cho nhau, đoạn nắm tay lấy vẻ điềm nhiên tiến vào. Kịch! Cửa đá buông xuống. Đường hang lúc này là những bậc đá trùng trùng, ăn sâu hút xuống mãi, như lối xuống... âm ty. Và hai bên vách cứ cách một thước, lại có hai canh tay người thò ra cầm đuốc soi đường. Đi qua, nhìn kỹ đúng tay người thật, không phải tay gỗ, hai người không khỏi phát rợn. Giao Long Nữ ghé tai Võ thì thào:
- Động ma động quỷ! Tay người đâu mà nhiều thế này? Minh Thần bấm khẽ, hai người im lặng xuống mãi chừng năm sáu chục bậc, bỗng đứng trước một cái cổng đá cao vút đường nét thật lạ mắt không thua dưới cung A Phòng Tây Sắc, trước cổng có treo một quả chuông vàng, hai bên có cắm hai cái vồ trắng, cổng đóng. Tới gần dòm, mới hay đó là hai cái vồ bằng xương người, xương ti bia, đầu gối lớn, trắng hếu! Bốn bề im như cõi chết!
Bỗng con cú mèo lớn đậu nóc chuông rúc lên một tràng mơ hồ xa xăm. Dứt tiếng cú rúc, vụt thấy hai cái chầy vồ "ti bia đầu gối" động đậy rồi cứ thế nhảy lên giáng vào vú chuông một hồi binh boong binh boong âm thanh nổi lên rền rĩ ngân nga bỗng trầm thê lương não ruột như tiếng chuông ma gọi hồn người dương thế về cõi âm bên kia cuộc sống! Không có người điều khiển, chày vồ "ti bia" cứ liên tục thỉnh chuông khoan nhặt, đều đặn, dập dồn, như gần như xa, cái chuông đu đưa, tiếng chuông trầm bổng nhưng âm vang trong tai như đóng chày vồ, nhức nhối lạ thường. Hai người đều tay gan dạ cũng phát rợn vì tiếng "chuông ma gọi hồn dương thế", nhưng vẫn làm gan đứng yên, xem sao! Dứt hồi, chày vồ về chỗ, bỗng cánh cửa lừ lừ mở ngoác nữa, hiện ra một vùng động phủ rộng, sáng rực ánh lửa vàng khe. Có tiếng vọng ra:
- Mời khách vào! Hai người xăm xăm qua cổng. Động phủ sịch hiện như trong ác mộng.
Cú mèo đậu lố nhố, mắt đỏ khé dòm, tứ bề toàn một màu đen ngòm, rèm buông rủ cuốn tròn quanh vách, đồ vật đen sì, dị dạng, ghế ngồi là những thân cây trơ trụi lá coi giống hình người vẽ trong tranh lập thể, tám hướng có tám người cầm đuốc đứng sừng sững!
Minh Thần, Giao Long Nữ đưa mắt nhìn một vòng, bỗng cả hai vụt thấy ớn xương, khi chợt nhìn rõ lũ người cầm đuốc.
Thì ra không phải đuốc! Đó chính là một lũ thây người dựng đứng bên cột đá, tám cái thây đang cháy leo lét từ thiên linh cái đỉnh đầu và là tám cái thây truồng, đủ bốn bộ nam nữ. Một phía bốn thây nữ xõa tóc, một phía bốn thây nam, đỉnh thiên linh cái khóet thủng cắm bấc ngập sâu trong ruột. Trán nám đen, mỡ vàng khè chảy giòng xuống những bộ mặt nhăn nhó, mắt trợn trừng còn nguyên vẻ khủng khiep, và mỡ rỏ tong tong xuống những đầu ngón tay, đọng dưới chân từng vũng.
Cả tám "cây đuốc thịt" này xem chừng đều thuộc hạng điển trai, đẹp gái, mặt mày tuy nhầy nhụa như giò mỡ ép nhưng vẫn còn phảng phất nét cân đoi bình sinh, nhất là bốn cái thây nữ. Chẳng biết trong miệng, bụng sọ dừa "cây đuốc người" này có đổ thêm dầu mỡ không, nhưng mùi mỡ cháy xông ra khét lẹt, đúng mỡ người rán, làm Võ Minh Thần, Giao Long Nữ lợm giọng muốn lộn mửa! Giao Long Nữ vốn hạng gái "bạo hồ bằng hà" thấy cảnh "đuốc thây người" càng phát ghê, ghé tai Võ, kêu khẽ:
- Đuốc thịt, đuốc người, đuốc ma, đuốc quái, ta lạc vào động quỷ rồi! Ghê quá! Chẳng hiểu thây người hay tượng gỗ rỗng đổ dầu mỡ.
- Hình như "đuốc thây"? Bốn bề vẫn im lìm, hai người chầm chậm tiến vào đến bên một "cây đuốc nữ". Giao Long Nữ thò một ngón tay ấn thử, quả nhiên xác thật. Nàng buột miệng vùng kêu lên:
- Ma quỷ... lấy người thắp đuốc, đây là đâu?
Lập tức có tieng âm âm như ma xó:
- Đây là động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa, nơi linh hồn dương gian lìa xác vào miền Đê Mê trút bỏ ưu phiền cõi thế! Mấy cái xác vô tri để làm gì không thay đuốc soi sáng động phủ, cho sớm về cát bụi hư vo.
Minh Thần nghiêm mặt nhìn quanh, hỏi:
- Chủ động Cú Mẻo đâu sao chưa cho khách gặp, đưa bọn mỗ vào đây có
ý chi?
Im thăm thẳm. Bỗng sau rèm đen, có tiếng cười thé nhọn hắt ra:
- À trai điển gái xinh cõi dương hiếm có, mời khách vào lò siêu hóa, khỏi kiếp phù du! Nhanh như chớp, Võ thò vụt hai ngón tay phát điện nhón vụt rèm tốc phứa lên và cả hai lại một phen giật mình sửng sốt!
Vì tít cuối động, sau bức màn đen vừa tốc, sịch hiện ra một cảnh tượng quái gở nhiễm đầy vẻ phi phàm. Một khung cửa tò vò uốn cong được che đậy bằng một bức rèm đen khác, quanh khung tò vò bán nguyệt có hàng chục cánh tay người để trần thò ra cầm đuốc, tuy đứng xa nhìn vào, cũng nhận ra toàn tay đàn bà con gái thuôn tròn trắng muốt đeo nhẫn, vòng sáng lấp lánh phản chiếu ánh sáng coi như dát ngọc nạm hột xoàn. Ngoài rèm, ngay giữa khung tò vò, có một thân cây trắng hếu cành trụi chỉ có vài cái lá vàng, trắng, cây cành lêu nghêu coi như người đứng vươn tay, chân, nhìn kỹ chút, hai người càng phát rợn vì thân cây ma quái này toàn ghép bằng xương người và những cái lá chỉ là những miếng xương quai xanh, mắt cá, những vành tai ướp. Trên cây xương xẩu có đậu một con cú mèo to bằng người ta, sắc lông vàng đậm như lửa, hai con mắt đỏ khé ánh màu biếc xanh tim tím như màu sắt nung cháy già trong lò than! Và chung quanh con cú meo kỳ dị này còn đậu rải rác chín, mười con cú mèo nữa cũng to bằng người, sắc lông vàng lửa!
- Chúa động Cú Mèo! Võ Minh Thần lẩm bẩm, buông tay ra, đằng kia bức rèm vẫn vén cao, từ chỗ hai người đứng tới chỗ bầy cú dị đậu cây xương khoảng cách độ năm sáu bộ. Võ vùng hỏi lớn:
- Phải chúa động Cú Mèo đấy không? Tiếng Võ vang trong cảnh im lìm, thăm thẳm, bầy cú dị vẫn ngồi yên, Võ đang muốn tiến lại gần cho vừa tầm tay phòng bất trắc, chợt nghe sau rèm nổi lên một hồi chuông ngân nga âm đồng trầm bổng thôi thúc xa xăm như từ cõi âm vọng về. Có tiếng phát ra giọng Mèo líu lo như chim:
- Chúa động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa truyền khách lại gần!
Võ Minh Thần, Giao Long Nữ mừng thầm, lập tức dắt tay nhau bước tới khi còn cách bầy cú mèo quái kia năm bảy bộ, chợt từ sau rèm tả "đi" ra một cây xương đứng lù lù ngay sau lưng hai người.
- Ngồi ghế! Hai người xẹt ngang dòm lại thấy cây xương cũng tựa cây cú mèo đậu, có ba gốc như ba cai chân ghế cả hai bên bước lại ngồi ngay xuống một cành vươn ngang cách nền hang vài chục phân. Và cả hai cùng nhìn thẳng lên chỗ cú mèo đậu, chỗ này có bề cao hơn nền hơn thước tây. Chạm tia mắt cú, cả hai cùng thấy nóng ran mặt mày! Nhất mắt con cú chúa ngồi giữa, mắt nó phát ra hai luồng điện mạnh tợn lạ thường. Không cần bảo nhau, hai người cùng ngầm vận nhỡn lực ngó trừng trừng vào mắt cú chúa. Mắt nó vụt long sòng sọc, có sưc nóng vô cùng, cả Võ Minh Thần, Giao Long Nữ cùng giật mình, nhớ lại cặp mắt của Giao Long Chúa đêm nào bên bờ Hồ
Ba Bể cũng phát tia uy lực, hai con mắt đỏ khé long lanh như sắp thoát ra khỏi vị trí!
- Hai con mắt phi pham đầy uy lực điện như mắt thôi miên! Phải cẩn thận mới được! Nó định "ru ngủ" mình chăng?
Hai người nghĩ thầm, quả nhiên thoáng mấy khắc, cả hai cùng choáng váng, khó chịu, mi mắt vụt nặng trĩu như muốn khép lại! Giật mình, cả hai vội vận hết sức điện nhỡn nhìn chòng chọc, quắc hẳn nhỡn lực, hai người vốn đã học về thôi miên thuật nên nhỡn lực khi vận lên uy mãnh hết sức, chỉ mươi khắc đã trở nên mạnh tợn. Nhất mắt Võ, trước Giao Long Chúa cũng chưa áp đảo được, nên sau ít khắc, bỗng thấy con cú chúa rùng mình một cái, cây xương kêu răng rắc, nó xù lông vào lửa phát tiếng cười thé rợn:
- Giỏi! Khách nam nữ đâu tới? Vợ chồng? Minh Thần dõng dạc:
- Không phải vợ chồng! Bọn mỗ đánh nhau với thuồng luồng tinh, đem lên biên, thấy miếu, vào nhóm lửa sưởi không có ý chi khác cả.
Chúa Cú phát cười ré:
- Không phải vợ chồng càng tốt! Đủ sức đánh nhau với Giao Long, hà hà!
Gái trai khí lực khác người, hay dữ! Biết đây là đâu không?
Giao Long Nữ vốn bướng, nghe chúa Cú nói, vùng đáp:
- Sao không biết! Đây là động Cú Mèo chứ gì?
Võ bấm nhẹ tay nàng, cao giọng:
- Chúa động có thể cho biết... mời bọn mỗ vào đây có chuyện gì cần thiết không?
Chúa Cú Mèo phát âm lạnh lẽo như đồng:
- Lửa ma miếu cú gọi hồn khách vãng lai? Kẻ nào theo ánh lửa mò lên miếu là kiếp thiêu thân táp vào lửa cháy, hiến thân cho động Chúa Phàn Siêu Hóa! Bất luận nam nữ già trẻ Tây, Tàu, Kinh, Mèo, Thổ, Mán, Nùng đã vào động Cú Mèo sẽ không có ngày trở lại dương gian.
Giọng Chúa Cú Mèo âm trầm thản nhiên không có hùng hổ nhưng âm chìm buốt đầy ma quái nghe phát ớn xương sống! Cả Minh Thần, Giao Long Nữ cũng dột lòng rúng động tâm thần nhưng bấm bụng làm mặt điềm nhiên. Minh Thần đáp lại:
- Vào đây... không có ngày trở lại dương gian. Ngu mỗ vẫn chưa hiểu rõ đây thuộc cõi nào?
Lạnh như băng giá, Chúa Cú Mèo phát tiếng gai gai sào sạo như dao nạo mặt nứa:
- Cõi tiêu sầu, miền hóa kiếp động thu phách, hấp tinh, hớp hồn, hủy thể! Đây là động phủ của âm hồn, thế giới ngoài cuộc dương trần!
Cả hai lại giật mình, nhìn trừng trừng Chúa Cú và bầy cú chầu hầu hai bên cả, lũ to như người, lông màu vàng lửa, hai cánh cúp, hai chân đậu trên cành xương không thấy tay, mặt rằn ri đúng mặt loài cú mèo! Nhưng xưa nay, giống cú bất quá to bằng chim câu, sao loại này lại có hình thể phi phàm đến thế?
Giao Long Nữ vốn tay gái nghịch, từng giả gái Dạ Xoa như thực nên cô gái không tin, vùng nói lớn:
- Đây không phải là cõi âm, các ngươi cũng không phải cú mèo thực! Không có cú mèo to bằng người! Quỷ trá!
Lời vừa dứt, bỗng nghe "phạch" tiếng đập cánh. Chúa Cú Mèo đã bay vù ra chỗ hai người đứng. Hai cánh quạt phành phạch. Minh Thần nắm tay Giao Long Nữ nhảy dạt sang bên, nhưng Chúa động đã lướt bay về cuối động, phành phạch mấy cái nữa đã đập vào chỗ cũ, đúng một con cú khổng lồ bay.
Giao Long Nữ dòm theo cười khanh khách:
- Chúa động Cú Mèo bay đẹp dữ à! Nếu có cặp cánh ta cũng bay được! Vù vù vù, phạch phạch! Bầy cú chầu hầu nhất loạt bay túa ra, quạt cánh rợp khu hang động phát gió làm ngã rạp cả những thoi lửa "đuốc thây". Minh
Thần, Giao Long Nữ dạt một góc, ngầm thủ thế, phòng bị tấn công nhưng lũ này chỉ bay biểu diễn qua rồi lại về chỗ cũ.
Giao Long Nữ cười lanh lảnh nói:
- Khéo lắm! Khéo lắm! Toàn tay giỏi võ! Nhưng ta không tin Cú Mèo! Chỉ là người Cú Mèo! Khoác bộ lông giả vào, hai cánh tay luồn vào cánh chim, quạt gió, dùng thuật khinh phi có thể bay từ ngọn núi xuống thung nhưng không bay từ thung lên núi được!
Minh Thần bấm nhẹ nàng, chợt nghe Cú Chúa lạnh lẽo bảo:
- Chúa Cú bay núi, gái kia không còn dịp coi, đây là cõi chết!
Sốt ruột, nghe toàn câu quái gở như dọa dẫm, Minh Thần vùng hỏi lớn:
- Bọn mỗ có việc bận muốn cáo từ Chúa động Cú Mèo, được chứ? Cả bầy vùng cười ré lên nhất loạt, Chúa Cú đầy vẻ ngạc nhiên:
- Khách không nghe nói sao? Đây là động tiêu sầu, thu phách, hớp hồn hủy thể, vào đây sẽ hết sầu dương thế! Còn đi đâu nữa?
Võ cao giọng:
- Nhưng các hạ là ai?
- Động Cú Mèo! Trai điển gái đẹp giỏi võ thần khí mạnh, tốt lắm! Vãng lai xuôi ngược trên biên thùy có lần nào nghe mấy tiếng Hấp Tinh Phàn Siêu Hóa không?
Vừa lọt tai, cả hai người cùng giật mình, mãi khắc đó mới hoàn toàn ghê rợn, không còn cho chúng dọa nữa, vì Võ có nghe dân biên thùy đồn đại về vùng núi Núi Cú Mèo có một loài ghê rợn chuyên hại khách vãng lai, thế thôi, nhưng cả hai người lại từng nghe trên giang hồ truyền tụng về một nhân vật phi cầm phi nhân, chuyên hớp tinh lực người ta, còn nanh ác hơn cả Hấp Huyết Quỷ Nương đi Cà Kheo mắc bệnh uống máu tươi giống Ma Cà Rồng, Ma Lai! Nhân vật đó có hiệu "Hấp Tinh"! Minh Thần đưa mắt nhìn những cây "đuốc thây người" cháy vật vờ lép bép quanh động lấy giọng điềm nhiên:
- À mỗ có nghe ngoại hiệu đó. Nhưng không phai một mà là hai mẹ con quái nữ Hấp Tinh Bà Hấp Tinh Cô! Cả hai chuyên luyện môn "Hấp tinh đạo thần" mỗi con trăng bốn mạng vào mùng một, ngày mười lăm vào giờ Ngọ, giờ Tý đúng lúc khí âm dương giao hợp. Đây là Hấp Tinh?
- Cô! Hấp Tinh Cô! gặp được trai điển gái đẹp, cô mừng! Cả hai có sức đánh nhau với Giao Long Chúa, càng tốt! Cô nghe chàng trai đội mũ sắt tử thù Tây Sắc, phải đây chăng? À tiện! Khách điển trai gái đẹp vào động Phàn Siêu Hóa sẽ khỏi sầu, hết thù, cô bằng được cả trăm củ nhân sâm! Cô thích nhân sâm!
Giọng "nó" nghe êm ái, trịnh thượng không khác giọng "đồng cô bóng cậu", nhắc đến chuyện giết người như kể chuyện uống trà ăn bánh ngọt, nghe càng phát ớn, đứng trước loài quái phi cầm phi nhân coi việc giết người như giết gà, giết heo, đem tế thần ma giáo vậy? Mà đúng là ma giáo thật, vì Chúa động Cú Mèo đã trầm trầm tiếp luôn:
- Khách vào đây sẽ dứt hết phiền não, bao nhiêu nỗi khổ hận thế gian đãbỏ ngoài cửa động! Phải có duyên may mới được. Cô đón vào! Chớ ngại! Khách sẽ rũ sạch bụi trần khi lên đài siêu sinh, hiến mình cho Thần Giáo Siêu Sinh! Cô là Thần Chủ sẽ làm lễ nhận khách là đệ tử siêu sinh giáo! Mấy phút lên đàn rũ bụi trần còn sung sướng gấp mấy ngàn năm sống nơi trần lụy! Khách sẽ được làm củ nhân sâm! Cô quý nhân sâm!
Lời nói đã quái gở lại nghe Cú Chúa cứ ví mình là củ nhân sâm, Giao Long Nữ vùng nói lớn:
- Thích nhâm sâm sang Cao Ly mà kiếm! Bọn ta là người đang cần sống mãn đời nơi cõi thế để trả nợ, báo thù phụ mẫu? Siêu sinh Thần giáo? Hừ! Ma giáo! Ma quái? Loạn óc! Ngươi bảo sống khổ, sao không rủ nhau siêu sinh đi? Lại rủ bọn ta?
Vẫn điềm nhiên, Cú Chúa Hấp Tinh Cô trầm lời:
- Cô phải giúp thiên hạ chúng nhân siêu sinh đã! Gái đẹp chưa lên đàn, sao biết phút hoan lạc siêu sinh? Minh Thần nghe toàn lời quái gở cũng không nhịn lời, vùng nói lớn:
- Bọn ta còn mắc báo cừu không có thì giờ siêu sinh. Nếu muốn gây sự bọn ta sẵn sàng.
Chúa Cú Mèo Hấp Tinh Cô vẫn dịu dàng:
- Không muốn siêu sinh ngay Cô chịu, báo thù xong sẽ siêu. Nhưng phải đem của thế người! Vòng càn khôn đâu mau đưa cô?
Võ Minh Thần, Giao Long Nữ nhìn nhau:
- Lại cũng vòng càn khôn! Của quý trong tay nguồn hy vọng trả thù báo hiếu, quý hơn sanh mạng, khi nào chịu nộp!
Giao Long Nữ quát:
- Ngươi không điên khùng sao thốt lời ngớ ngẩn thế? Đồ gia bảo, khi nào bọn ta đưa?
Chúa Cú bất thần hét chìm dữ tợn:
- Ngốc nữ ngốc nữ! Không chịu nộp vòng, phải nộp luôn sinh mạng?Muốn đằng nào?
- Muốn lột xác cú mèo!
Cô gái quát lớn, lẹ như chớp, cách ba mươi bộ cả hai vụt đánh thốc tay, rút súng trong mình ra, đứng bên nhau, xoạc chân, bắn đì đoàng như máy!
Liền một loạt bốn họng súng nhả đạn vào Cú Mèo và cú chầu hầu, luôn tám phát, nhanh đến nỗi không con nào kịp phản ứng! Dưới lửa, Cú Chúa bị liền bốn phát vào ngực mặt, lập tức lộn nhào xuống, dốc ngược, lũ kia cũng nhào, còn mấy con chuyển mình đập cánh chưa kịp làm gì cũng bị nã xối xả gục nốt. Cả hai ngừng bắn, vừa tra đạn mới, vừa giáp lưng, rẽ tứ phía, cú mèo con vẫn đậu yên ngó chòng chọc! Trên bục cao, con dốc ngược bám cành, con ngã cuộn tròn la liệt. Giao Long Nữ toan bước lên, Minh Thần ngăn lại đợi.
Bất động! In lìm! Lửa đuốc kêu lép bép, vẫn chẳng thấy chi khác! Đợi đến năm phút, Võ Minh Thần, Giao Long Nữ mới thận trọng tiến lại, súng vẫn chỉa. Leo lên bục tới chỗ Cú Chúa dốc đầu bám cành, chợt cái xác cú rụng "bịch"! Lăn tròn cả mấy cây xương thình lình ngã vụt vao hai người, giang "tay xương" ôm chầm lấy lẹ như chớp!
- Coi chừng! Võ vừa quát, vừa gạt mạnh một cái, gãy rắc "tay xương" nhưng cây khác đã vồ lấy, hai người dắt nhanh súng, rút phắt gươm, búa lia tròn, chặt rắc rắc liền mấy cành, nhảy vọt lùi xuống dưới. Trên bệ, bầy cú vùng đứng sổ dậy, cười the thé, gật gù. Đang mải nhìn về phía Cú Chúa, bỗng lùi xẹt qua "cây đuốc thây" nó bỗng há mồm phun phì ra một luồng khói trắng thơm ngào ngat. Vô tình, cả hai hít phải nhưng vốn giàu điện lực, lại từng luyện mê hồn công, cả hai vẫn không hề gì, nhảy vọt tránh. Nhưng tất cả đuốc thây đều phun phì phì. Minh Thần thấy khói trắng đầy động, cả mừng khẽ bảo:
- Ẩn thân! Cả hai lùi ra cổng! Thân thể mờ dần, rồi chìm hẳn vào trong sương khói. Nhưng cổng đóng. Bỗng nghe chuông đồng rền rĩ, thôi thúc, ngân nga, rồi gió quái từ đâu phát ra ào ào như phong ba, muốn xô ngã cả hai. Trong khói mờ, hai người nắm tay nhau, xẹt tứ phía, toàn gặp vách đá kiên cố hết sức. Thử dùng điện công phá, chỉ vỡ từng lớp. Bỗng "kịch kịch"! Có tiếng vật nặng gieo xuống quanh mình. Hai người xẹt đi đụng phải mới hay vách sắt! Có lẽ đày cả nửa gang! Tứ bề vách sắt, cứ "kịch kịch" xê dịch như "bước" lại gần ép mãi, sát vai! Giao Long Nữ sờ tìm mép sắt nhưng thấy thất vọng vách sắt cuốn tròn, hai người vẫn chỉ thấy tứ bề tối om như hũ nút và hũ nút vẫn ép uốn mãi như bó giò, bị ép mạnh quá, không thể đứng sóng vai, hai người đành tựa lưng nhau.
Vốn táo tợn nhưng Giao Long Nữ phải mang rung động tâm thần, hiểu rõ nguy cơ tới kề, cô gái vùng xoay mình ôm choàng lấy Minh Thần rung giọng thỏ thẻ:
- Đại huynh nguy rồi. Hình như nó có máy sắt ép người! Nó ép xác nhưng em không thấy sợ! Em chết trong tay đại huynh!
Trong cơn khẩn cấp nàng không còn giữ ý nữa, như muốn bộc lộ hết cõi lòng trước lúc nguy vong, kề thần chết! Minh Thần xúc động, thương hết sức, cũng đâm bạo, vỗ nhẹ tấm lưng ong, khẽ bảo:
- Chớ ngại! Nó còn cần ta, nó chưa hại mạng đâu! Hấp Tinh Cô đâu để phí nhân sâm! Bọn ta là hai củ nhân sâm của nó!
Giao Long Nữ gục mặt vao ngực Võ thổn thức:
- Em không sợ chết, chỉ sợ việc báo phục chưa thành, đại huynh à... em... Minh Thần thấy rõ tấm thân nàng mềm như liễu ngã dụi vào mình, chàng hơi bồi hồi, khẽ gọi "hiền muội em". Cô gái cũng buột miệng "đại huynh anh", rồi như không nén nổi tâm tư bấy lâu ấp ủ, nàng ngửa mặt lên, lắp bắp trong bóng tối mò, qua hơi thở nghẹn:
- Anh... anh ơi... em yêu anh... nhưng còn tang... không dám nói... nay gặp lúc...
Minh Thần sờ khắp mặt hoa, tay chàng ướt nóng hổi, bất giác cúi xuống, hai tay bỗng xót xa ghì chặt lấy tấm thân liễu rũ như phó thác cả linh hồn chàng trước khắc hiến xác cho "máy ép". Có lẽ chỉ còn một, hai phân sẽ chạm hoa hàm tiếu trong bóng tối, nhưng tự nhiên Võ dừng lại, chàng trai bỗng rùng mình một cái, ngực tức thở lạ. Chợt nghe nàng phà hơi thở thơm mùi lan xạ:
- Sao thế này... em không thở được!
Thân liễu rũ rượi trong tay Võ, chàng trai vừa gắng đỡ nàng, bỗng choáng váng, ngạt thở rồi mê đi như cơn gió thoảng... Hơi ngạt! Bỗng nhiên, Võ Minh Thần sực tỉnh. Mở choàng mắt ra lòng đầy kinh dị, chàng trai thấy mình nằm trên một cái bàn đen xì, toàn thân chỉ còn mặc một chiếc quần cộc mình trần trụi và ngay bên chàng, trên một chiếc bàn khác, Giao Long Nữ cũng nằm ngửa phờ phờ đấy, mình mẩy khỏa lộ gần hết, chỉ còn mỗi bộ đồ lót đen con mong manh, như đi tắm biển! Quanh đấy cú mèo con đậu như rươi, Cú Chúa Hấp Tinh Cô chúa động Siêu Sinh giáo đậu vắt vẻo mắt lù đừ đỏ khé.
Bỗng Giao Long Nữ thở phào mở mắt ra, kinh ngạc, nhận ngay ra hiện cảnh, cô gái vùng hét:
- Cú mèo dùng hơi ngạt, hèn hạ! Có giỏi đánh với tao!
Nàng chồm lên, nhưng vô ích! Cả hai bị tiêu gân cốt như bị điểm huyệt, không cử động nổi. Con Cú Chúa cười rú trỏ bảo:
- Bà đi vắng! Cô cho đứa nữ này cho bọn mi đó! Liệu chia nhau, củ nhâm sâm cái! Bầy cú chín mười con nhất loạt kêu ré lên, nhảy sổ tới chực vồ nghiến lấy Giao Long Nữ. Võ Minh Thần đoán chúng là lũ cú đực, lòng kinh sợ vội đạp chân, nhỏm dậy mới hay mình cũng triệt hết võ công, bất ly cựa quậy. Lũ cú cười the thé.
Mấy con sà tới trước, chúi luôn mỏ vào người Giao Long Nữ, cô gái kinh tởm, la lên "Con quái! Con quái", toàn thân mọc ốc. May sao ngay khi đó con Cú Chúa đã quát thé:
- Bọn mi phải đánh nhau, đứa nào thắng được ngậm nhâm sâm! Ra ngoài!Thắng vào đây!
Bầy cú chầu hầu hau háu dòm cô gái nằm ngửa phô phô thân thể trắng ngà tuyệt đẹp, xem chừng con nào cũng chả muốn đi ngay nhưng sợ oai Cú Chúa, chúng cứ chúi mỏ vào lại rụt ra. Bỗng có hai, ba con cùng đạp cánh, rúc tiếng Mèo "Ra đây! Ra đây! Nhân sâm cái thơm quá, tao thèm nhân sâm", lời chưa hết chúng đã bay nhảy xé vút đi lũ kia ào ạt vọt theo.
Võ Minh Thần, Giao Long Nữ đưa mắt trông theo, thấy chúng bay cả về cuối động. Con Cú Chúa nhảy xuống, bước lại cạnh bàn hai người, dòm chòng chọc, cười thé:
- Hai củ nhân sâm này quí! Tẩm luyện công phu, ngậm một củ bằng nửa đời hấp luyện! Thêm hai cái vòng này, cô đảo lộn cả càn khôn! Hé! Hé!
Vừa rồi, Cú Chúa vừa cúi xuống ngửi khắp mặt mày thân thể Võ Minh Thần ra chiều thích thú. Minh Thần, Giao Long Nữ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, duy tứ chi tê liệt, nhìn nhau, có cảm tưởng đã thành hai con heo đang nằm trên bàn mổ, đơi mũi dao đồ tể.
Lại nghe Cú Chúa cứ gọi mình là củ nhân sâm cả hai cũng thấy làm lạ, chưa hiểu Chúa cú mèo Siêu Sinh giáo sẽ "ngậm" cách nào! Nhưng căn cứ vào mấy tiếng "siêu sinh siêu hóa, hấp tinh đạo thần" nhìn mấy "cây đuốc thây" cả hai cũng đoán sơ sơ là nó "hấp" người để hút lấy thanh khí", nhân điện công lực, thu hồn đoạt phách xong sẽ dùng thây người làm đuốc thắp lên ngọn lửa ma! Cả hai vốn tay cơ trí nhất thời sa cảnh quai ác, vẫn chưa nghĩ được kế thoát thân!
Khi Cú Chúa nói cười cúi xuống ngửi Võ Minh Thần, ngó sửng lên mặt nó, chỉ thấy một bộ mặt rằn ri như mặt mèo mướp khoang, chàng vẫn ngờ mặt nạ, để ý nhìn cặp mắt nó, thấy rất "khôn" đúng mắt người, giọng nói lúc này nghe cũng giống giọng nữ. Vo Minh Thần nghĩ thầm:
- Dầu nó là cú mèo tinh hay quái nhân mang lốt cú, số mạng ta cùng Giao Long Nữ cũng nguy hiểm rồi! Mình bị hại đã đành, để cả Giao Long Nữ bị hại thật khổ cho nàng! Ta phải tính gấp mới được!
Bèn vung nói lớn:
- Chúa Cú Mèo! Ngươi muốn đoạt quyền tạo hóa, giết ta là hỏng rồi! Ngươi không cần đến ta sao?
Nhưng Cú Chúa hình như đã bị cơ thể ngon lành của chàng trai kích thích cảm giác cực độ, nó vừa hít vừa ré lên như con thú dữ đói đứng trước con mồi non tơ, hét:
- Đại tư tế đâu! Khiêng trai điển vào đàn siêu sinh! Sắp đến giờ tý rồi! Có tiếng hú, bức rèm đen vách tả cuốn lên, nhảy ra một con cú cao tới hai thước tây, trọc đầu nơi cánh nó có chống một cây gậy xương ghép nhiều ống tay chân, coi hết sức cổ quái. Sau lưng con cú trọc đầu, có một bọn bốn con cú lùn chừng thước mốt, to ngang, đầu cũng to, mắt trố đỏ, lạch bạch đi theo, tới trước Cú Chúa, con cú trọc cùng bốn con cú lùn rạp đầu chào và nhảy luôn tới cạnh bàn Võ. Chàng nghe rõ giọng đàn bà chìm gai:
- Cho lên đàn hóa kiếp! Còn củ nhâm sâm cái cho vào buồng ướp, đứa thắng ban cho nó ngậm! Bàn nhấp nhô dập dờn, Võ cố liếc mắt dòm thoáng thấy hình Giao Long Nữ trắng ngà nhấp nhô lướt về phía cuối động. Bóng tối chụp xuống sau rèm. Hình như chúng khiêng Võ qua một dãy hành lang vắng lặng tối om, hai bên đầy mắt cú mèo.
Chừng ba mươi bộ, bỗng thấy chúng lên cao, độ mười lăm thước, bệ đá chi đó, rồi dừng trước một khung cửa tò vò bán nguyệt, đặt phịch xuống. Minh Thần bỗng giật mình như lạc vào âm ty? Vì bốn bề nghe chìm nổi đủ mọi âm thanh quái gở, những tiếng gió gào mưa hú ùa vào tai lẫn những tiếng tỉ tê rên rỉ như ma kêu quỷ khóc, tiếng cú rúc thê lương, côn trùng than vãn, chuông ngân, kèn thổi, tiếng người kêu la v. v... Tóm lại toàn thứ âm thanh thê thảm não nùng nơi trần thế! Tuy Võ là tay rất gan góc. Quen chung đụng với ma thiêng quái độc, từng lần xuống cả Cung A Phòng Tây Sắc Ma Vương và làm thân với Ngũ Đầu Nam Xích Quỷ, chưa hề biết sợ, mà nghe âm thanh quái dị thê lương trong khu động quỷ cú mèo này cũng phát ớn tưởng bị đem vào cửa ngục A Tỳ âm phủ cho quỷ sứ hành hình. Nhất chàng lại bị triệt hết võ công, lột trần, không khác nào con heo cạo nên càng thấy âm phong lạnh buốt, rùng mình rởn óc.
- Chắc dàn siêu sinh của nó đây? Nhà hấp hình như có nhiều nạn nhân nữa thì phải! Nghe hơi gió thổi, có lẽ buồng rộng?
Võ nghĩ thầm, cố mở to mắt dòm, chỉ thấy mắt cú đỏ khé thành các đường nét kỳ dị, chồng lên cao vút như tòa thập bát giác. Một luồng gio lạnh tạt mặt, phả vào mũi Võ một mùi tanh tanh như mùi thịt! Bỗng nghe trên cao có tiếng thét chìm:
- Đại tư tế! Làm lễ mở đàn siêu sinh của kiếp! Lời dứt, bỗng nghe mớ âm thanh thê lương nổi lên càng rõ, gió gào mạnh hơn, thổi tung cả tóc Võ, rồi chung quanh chàng kèn trống cất lên ồ ề thảm khốc, man rợ, có tiếng đập cánh phành phạch, hình như con cú "đại tư tế" đang lượn quanh mình chàng, nó phát từng tràng rúc hú rú ré bỗng trầm cực kỳ ma quái. Minh Thần nghe các mớ âm quái cứ chìm dần chìm dần, mà mắt chàng cũng nặng trĩu, Võ nghĩ đến mấy tiếng "mê hồn hấp tinh" giật thót mình, mở to mắt, hét lớn:
- Cú mèo! Thân thể ta lẫn luyện chất độc từ năm lên hai, chứa đủ công phu bá độc, hiện phát tán khắp kinh mạch, mi muốn chết tiêu cứ hấp! Ta luyện được bí pháp càn khôn, mi bế được huyệt không xua nổi huyết khí càn khôn, muốn hóa "túi da người" cứ thử!
Im mươi khac, bỗng nghe tiếng rúc lê thê, mõ kèn trống, âm thanh, ánh lửa bỗng cháy bừng. Cú Chúa trỏ xuống, cười ré:
- Trai điển luyện công, học được càn khôn bí pháp?
Minh Thần nói:
- Chính thế! Càn khôn bí pháp rút hết chất kim khí trong mình, mi sẽ hóa "túi da"!
- Trai điển biết bí pháp?
- Ta là chủ sao không biết?
- Sử dụng được vòng?
- Sao không? Mi biết không? À! Khám phá sao nổi? Chỉ có ta mới biết cách sử dụng!
- Nói mau!
Thấy cá cắn câu, Minh Thần nói to:
- Nếu thả cô bạn gái ta ra, ta sẽ chỉ cho! Mi sẽ đoạt quyền tạo hóa!
- Được! Nói đi!
- Không! Nói xong mi sẽ nuốt lời! Phải thả nàng trước, thả ta sau! Hai bên cứ dằng co đòi trước, Cú Chúa hét:
- Cô hấp trước, khám phá vòng sau! Mi không lừa cô được! Dứt lời, lửa tắt, những tiếng quái gở lại nổi lên, chừng phút sau, bỗng Võ thấy chiếc bàn cứ dâng lên cao, "phạch soạt" như có vải vóc rèm buông, âm thanh, lãnh khí vụt rời xa, chờn vờn, tỉ tê. Mũi Võ thoảng co mùi thơm hắc tạt vào. Rồi chàng cảm thấy rõ có vật chi mềm, ấn chạm vào ngực, rồi thấy mình bị quay lộn, lềnh bềnh, bụng nóng dần, đầu óc quay cuồng, toàn thân muốn bốc cháy vì thứ mùi hắc thơm như hoắc hương. Thình lình hai tay Võ cử động được, chàng quơ mạnh, chạm phải vật mềm, không phải lông cú mèo mà là một hình thể quái gở. Có tiếng trầm rợn bên tai, rõ giọng nữ:
- Đừng lưu luyến cõi trần! Đã đến giờ siêu hóa! Đệ tử nhập Thần giáo. Hấp Tinh Cô ban cho hoan lạc, hồn lìa xác đê mê thoát tục! Phút lên đàn siêu bằng ngàn đời sống nơi trần lụy!
Lời nói nàng êm rợn như tiếng hồ ly, vừa dứt, thì mọi động tác cũng xong, Võ Minh Thần vụt hiểu chỉ một tích tắc nữa mạng chàng sẽ dứt, nhân khí điện công sẽ bị hút hết! Trong cơn nguy cấp, Minh Thần nghĩ thầm:
- Đây là xác người! Nó lộ nguyên hình hút nhân khí! Đúng quái nữ! Phải tìm cách trì hoãn ngay mới được!
Bèn cười khà ngâm:
- Trạng chết chúa cũng băng hà, dưa gang đỏ đít thì cá đỏ trôn. Càn khôn hựu càn khôn, sinh sinh hóa hóa cái hồn phù du, lưỡng nghi bát quái mịt mù, ngũ hành tụ kết thiên thu trường tồn. Càn khôn càn khôn hựu càn khôn, bí ẩn sinh tồn nằm giữa càn khôn.
Quả nhiên đọc xong chợt nghe tiếng nữ hỏi:
- Trai điển? Ngươi đọc chú phù càn khôn? Ngươi biết bí ẩn? Minh Thần nói lớn:
- Đọc chơi trước khi ta ngươi cùng thác cho đỡ tiếc! Nếu không gặp ngươi, ta có thể trường tồn, đảo lộn luật càn khôn, tiêu giao tu tuyệt!
Im mươi khắc, chợt thấy vật dị thở phì! Hơi lẩm bẩm:
- Trai điển dương gian hãn hữu, siêu hóa cô tiếc! Nếu chịu ở động với cô, cùng làm Siêu Sinh giáo chủ, luyện pháp càn khôn, đủ đôi Lưỡng nghi giáo chủ, sống lâu vạn kỷ, bá chủ thiên hạ, hưởng phúc bên nhau, cô không hấp tinh hủy thể nữa! Chịu làm chồng cô không? Minh Thần đáp nước đôi:
- Chuyện đó còn tùy ngươi! Cần nhất thành thực, không được hại bạn gái ta và để chúng ta trả thù Tây Sắc, Giao Long! Xong thù muốn gì cũng được! Khởi đầu ta sẽ cho biết bí ẩn càn khôn!
Điều kiện Võ đưa ra rất lợi cho Cú Chúa, quả nhiên nghe "xòe xòe"! Ánh lửa bùng lên.
Võ Minh Thần lại một phen giật thót mình, toàn thân mọc ốc, sống lưng lạnh toát như ướp nước đá! Chàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xương trắng hếu! Không phải, một cỗ quan tài bằng xương ghép đúng hơn.
Lúc ánh lửa vàng khè bùng cháy cỗ quan tài đang từ từ quay dựng đứng lên. Minh Thần thấy mình đối diện với một ma nữ tóc mun xõa vắt cả lên thành "áo" xương, thân thể trắng hếu, hai con mắt đỏ khè như mắt loài ma cà rồng, hấp huyết quỷ đang hau háu nhìn chàng! Nhưng khuôn mặt này coi đẹp hết sức, thứ sắc đẹp hồ ly yêu quái khiến người bạo gan mới nhác thấy cũng phát bủn rủn tợn linh hồn! Nhất chạm hai con mắt!
Võ Minh Thần là tay lỳ có tiếng cũng phải dội tim như bị điện giật. Nhưng chàng chỉ kêu "úy" tiếng rồi kìm hãm ngay được cơn kinh khiếp.
Hai cánh tay tròn lẳn như hai con rắn trắng quấn chặt lấy Võ, ma nữ lừ lừ dạt ngửa khuôn mặt về phía sau cách ngót hai gang tay dòm Võ, cười ré lên như thủy tinh vỡ!
- Trai điển nhuận thịt thơm da sợ? Võ làm gan ngó thẳng vào mặt ma nữ. Trong khoảng khắc, hai con mắt đỏ khé bỗng chuyển sang màu biếc lân tinh, mày dài đậm nét, mắt hơi xếch, mũi thẳng, môi đỏ như máu, hàm răng trắng nhởn, cổ cao ba ngấn, tai đeo cặp vòng xương trắng, cổ đeo kiềng cũng bằng xương mài dũi rất khéo, da trắng hếu càng nổi bật trên nền màu tóc mun. Càng nhìn càng thấy ma nữ co sức lôi cuốn đến nổi gai ốc. Chàng trai có cảm giác mình đang đứng trước một nữ nhân phi phàm mang lốt đàn bà, thứ nữ tính không cùng chủng loại, hay ít nhất cũng là một người đàn bà quái dị đã biến chất người!
Ma nữ cười gằn:
- Trai điển sợ? Võ kiếm lời nói cho xuôi:
- Sao lại sợ? Ta chỉ xúc động ngạc nhiên thôi! Tự hỏi: Chúa động cú mèo lại có hình dạng người... đẹp đến thế này sao?
Ánh mắt có vẻ hoài nghi, ma nữ cười thét:
- Xảo ngôn! Trai tơ gặp cô đều sợ mọc ốc như thấy quỷ? Có đứa vừa vào lò hấp hóa điên cuồng, nhiều tên đứt mạch!
Minh Thần lắc đầu:
- Ta khác! Ta đâu có sợ! Thấy sao nói vậy đó thôi! Chính ta cũng từng luyện "hấp pháp càn khôn". Nếu không bị nàng lừa đánh hơi ngạt ta có thể hấp đấu với nàng cả tháng chưa chắc đã thua! Sợ gì chứ?
Ma nữ Hấp Tinh Cô sáng mắt, cười ré:
- Trai điển đã luyện phép "Hấp tinh đạo thần"? Nãy giờ cô vẫn muốn ngậm nhân sâm lại tiếc trai điển! Ha há! Cõi dương lại có trai dám đấu hấp với cô một tháng? Ha há! Đêm nay bẫy được địch thủ! Cô vẫn định đi kiếm Tây Sắc đấu nhưng cô không thích đấu với cẩu quẩy bốn chân!
Minh Thần thấy câu nói dối liều của mình có kết quả lai lo ma nữ đòi đấu ngay, chàng trai vội chặn:
- Nếu nàng giữ lời ta sẽ ở lại đấu cả đời nhưng phải thả bạn gái ta ngay mới được!
Ma nữ cười ré! Tay vuốt lia lịa:
- Chuyện đó sau! Cô muốn biết bí ẩn càn khôn trước!
Minh Thần gật đầu:
- Được! Nhưng hãy xuống khỏi cái đàn này đã chứ!
- Ha há! Tại đây, đây là đàn siêu lò hấp. Nếu trai điển nói dối, Cô hấp ngay cho tiện!
Minh Thần đành bảo:
- Nếu vậy, phải có hỏa lò than!
Lời vừa dứt bỗng nghe xa xa có tiếng xào xạc, tiếp luôn tiếng mèo the thé vọng vào:
- Bẩm cô động chúa, cú đực đã đấu xong, tới xin lãnh củ nhân sâm cái về ngậm!
Minh Thần thầm hoảng, nhìn ma nữ, may sao ma nữ đã hét lên:
- Đợi cô! Không được lãnh bây giờ! Có tiếng dạ ran, thoáng đã nghe "xè xè" ngoài màn, ma nữ dậm chân "thịch" đã thấy cỗ quan tài xương từ từ quay ngang nằm xuống, mở ra thành một cái giường rộng, ma nữ kéo Võ ngồi dậy, thò tay vén màn tóc, lôi vào một cái hỏa lò than cháy rực!
Minh Thần bỗng thấy cử động được như thường và ngầm vận điện công nhưng vô ích! Huyệt đạo bế chặt! Chàng đành nín lặng, ma nữ giơ chân lên, mới hay ma nữ đeo vòng càn khôn ngay cổ chân!
Dưới ánh lửa vàng hai bàn chân ma nữ coi nhỏ nhắn, xinh xắn, đùi dài thuôn lẳn búp hoa lan, Võ ngồi bị ma nữ chiếu thẳng, vẫn giữ được bình thản:
Đỡ lấy vòng, chàng chọn chiếc của mình, được ngay vì vân huyết điểm khác nhau, Võ bỏ vào lò than nung và phải nhờ ma nữ cầm lên cho khỏi cháy tay.
- Soi trước lửa sẽ thấy! Ma nữ Hấp Tinh Cô làm theo, vụt reo lên á! Võ bảo:
- Chữ tượng hình của ông Bành Tổ Linh Nam lưu lại đó! Bí pháp càn khôn đấy! Ma nữ mừng rú dĩ nhiên không đọc nổi.
Minh Thần giảng qua từng chữ. Nhưng chàng không dại gì "trợ kiệt vi ác" nên kiếm cách giảng sai đi nhiều chỗ. Tuy chàng là người ngay thẳng nhưng lúc này không thể thật thà với yêu nữ quái ác chuyên hấp người ta được. Nhờ chàng thông minh nhanh trí nên giảng rất trôi chảy, ma nữ không thể ngờ nổi. Lát sau Võ đã giảng hết, ma nữ thích chí túm lấy Võ lay, cười thét:
- Hay dữ! Hay dữ! Cô sẽ làm chúa thiên hạ sống bằng nhật nguyệt! Cô lấy trai điển làm chồng, trai điển là Hấp Tinh Lang, cô làm Hấp Tinh Cô, mẹ cô là Hấp Tinh Bà, độc bá quần hùng, chúa tể bốn phương, không thua Bành Tổ! Càn khôn hựu càn khôn, Bành Tổ Bành To! Nào đọc từng chữ cho cô nhớ! Mà khoan! Nghe vòng kia đã!
Dứt lời không đợi Võ, ma nữ ném luôn chiếc vòng của Giao Long Nữ vào hỏa lò. Võ Minh Thần vội bảo lấy ngay ra, nghiêm mặt:
- Vòng đó cũng có chữ trong ruột! Nhưng đó là phép thứ hai, trong bộ ba chiếc! Chữ đó ta đâu có đọc được.
Ma nữ túm lấy Võ, cười ré:
- Trai điển tiếc bí pháp, không nói! Mắt ma nữ coi dễ sợ, Võ vẫn thản nhiên chậm rãi:
- Ta nói thực đó! Nguyên ta chỉ có một, còn chiếc này của cô bạn, chínhta cũng biết cách đây mấy giờ, khi cứu nàng! Trên đời này, ta biết chỉ có một người đọc nổi! Đó là Đông Tửu! Ta đọc nổi bí pháp, chính nhờ Đông Tửu!
Ma nữ Hấp Tinh Cô buông Võ, ngó soi mói, vùng gật lia:
- Cô cũng nghe tiếng lão bác học đó! Lão ta hiện giờ ở đâu?
Minh Thần đảo óc tính lợi hại. Chàng biết ma nữ khó lòng tha chàng và Giao Long Nữ! Ả cũng ham bí ẩn càn khôn luyện vô cùng. Ít nhất cũng phải tìm cách báo tin cho Đông Tửu, người bạn mới biết thóp nó cần, vẽ đủ trí đối phó. Giờ này chắc Đông Tửu đang sục tìm dữ, nóng như lửa đốt!
Minh Thần đánh luôn nước bài liều:
- Hồi 5 giờ chiều, ta cùng Đông Tửu tới vùng Thượng Quan Ba, rượt theo Giao Long, tới khu Đông ngạn Lô Giang nhánh cách vùng động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa mười lăm dặm chi đó! Y đứng với quân Tây Gầm.
Ma nữ nheo mắt, lẩm bẩm "À! Phải mời lão bác học này tới ngay! Phải tìm cách nhử". Minh Thần nói luôn:
- Khỏi cần nhử! Cứ đem thư ta tới đưa y, y sẽ tới liền! Nhưng tính y khó lắm. Phải biết chiều y mới được! Ma nữ gật đầu, thu vòng cất đi, cho Minh Thần xuống đàn siêu lò hấp.
Nữ Chúa Động Cú Mèo xem chừng háo hức muốn biết ngay hết bí mật càn khôn luyện. Cú Chúa bỗng rúc lên một tràng tiếng cú, xốc tay khoa "vù", cây đuốc tắt vụt. Khu đàn siêu lò hỏa vụt tối om. Bỗng nghe tiếng đập cánh phành phạch, rồi Minh Thần thấy như có vật gì dâng trước mặt, tiếp liền hai tiếng âm âm "y trang". Chàng vội quơ tay chạm một mớ mềm mềm, biết quần áo, liền với lấy mặc luôn. Đủ cả khăn Thổ, giày Tàu nhưng không thấy giáp trụ. Võ sờ soạng chạm phải ngực một con cú mèo lớn trong bóng tối. Lập tức chàng bị đẩy lùi một bộ có tiếng đập cánh xè xè, lửa bùng đuốc cháy bốn bề sáng trưng vắng lặng. Tiếng rên rỉ, tiếng gió gào, ma cú không còn, mấy cái bàn móc sắt trống trơn, nạn nhân đa khiêng đâu cả và trên ngọn đèn tháp siêu hóa, con Cú Chúa đậu lù lù dòm xuống, mắt đỏ khé. Nữ nhân khỏa đẹp như hồ ly tinh vừa rồi đã biến đâu?
- Chắc "nó" đậu kia! Nó lại vào lốt cú mèo! Không lẽ con cú kia là nữnhân biến ra? Chắc không phải hóa hình biến thể mà là hóa trang đội lốt một tinh Cô Chúa động Cú Mèo, chắc là ai mang lốt cú! Nãy súng bắn không chết, vì nó có một thứ giáp trấn động đặc biệt.
Minh Thần còn đang nghĩ vẩn vơ, đã thấy Chúa Cú bay vù xuống, gật đầu phát tiếng người:
- Theo cô! Võ lẳng lặng định đi sau lưng nhưng Cú Chúa đã xòe cánh khoác lấy mình chàng dìu đi như đôi uyên ương.
Cú Chúa vén rèm dẫn chàng vượt qua một đường hầm có nhiều bậc đá ăn lên cao vút. Hết bậc đá tới một căn phòng trần thiết rất quái gở cũng đủ đồ vật nhưng toàn đồ di hành đường nét phi phàm như lối họa phẩm điêu khắc lập thể. Vừa bước vào căn phòng này, Võ Minh Thần cảm thấy ngực nhẹ nhõm hẳn, dễ thở hết sức. Chúa động Cú Mèo trỏ ghế bảo:
- Trai điển mau viết thư cho Đông Tửu, cô sai chúng đi ngay. Minh Thần ngồi xuống ghế, nhìn trên bàn, thấy một xấp toàn lá vàng son đặt cạnh một cái nghiên đá, giá bút lông thỏ. Nghiên đỏ xỉn như sơn khô, Võ đang dòm quanh tìm cục son, chợt thấy Chúa Động Cú Mèo lại đến, mổ vào cái chuông treo trên bàn liền ba cái, chàng trai bỗng giật mình, sịch thấy từ trong vách thò ra một cánh tay trắng ngà, thuon lẳn năm ngón tay tháp bút rất xinh, giơ trốc nghiên đá, chàng ngó sững nhận ra đó là một cánh tay sống, còn tươi mởn, không những thế, cánh tay thò ra tận nách, còn tiết ra một mùi thơm rõ mùi da thịt gái tơ! Minh Thần vẫn chưa hiểu cánh tay gái này thò ra làm chi, bỗng thấy Cú Chúa mổ đốp vào! Lưỡi dao lá liễu sắc như nước trên bàn và ngậm cứa xoẹt mũi dao vào đầu bàn tay trỏ của cô gái kia. Võ giật nhẹ tim một cái, máu đã rỏ tong tong xuống nghiên như son thắm.
- Viết đi! Võ Minh Thần chụp vội lấy cây bút lông thỏ chấm vào máu đào, viết lia lịa thật nhanh. Chàng có ý thương "bàn tay gái đẹp" kia, sợ viết chậm, máu ra nhiều. Nhưng liếc trông lại thấy ngón tay cái cứ ấn vuột ngón tay trỏ cho máu rỏ nhiều thêm. Võ thảo vội trên chiếc lá lớn như lá bàng, đoạn buông vội bút thò ra hai ngón tay, bịt vội vết dao cứa đầu ngón tay trỏ "lọ mực sống" kia!
Ngón tay vừa mềm vừa ấm, dưới ánh lửa soi trông đỏ mọng như gấc chín. Cú Chúa cười ré lên:
- À! Trai tơ điển chưa dùng "mực sống" bao giờ! Bỏ ra! Nó biết "đậy nút lấy" mà!
Cú Chúa mổ vào chuông hai cái, cánh tay rụt vào vách mất. Minh Thần lau tay máu, Cú Chúa dòm lá chữ khen "Đẹp! Trai điển viết như phượng múa", đoạn nó ngậm chiếc lá vàng, bỏ ra ngoài mất dạng.
Võ dòm vào lỗ hổng trên vách, thấy tối om om bèn thử ghé sát vào, gọi nhỏ:
- Ai trong đó? Ai vừa thò tay?
Im lìm, Võ vừa hỏi lần nữa thì Cú Chúa Mèo quay vào. Chàng trai hỏi luôn:
- Cô bạn gái ta đâu? Chúa Cú Mèo sao chưa cho nàng lên đây? Ta nói trước nếu để bầy cú chết kia phạm tới nàng, Cú Chúa đừng hòng biết bí ẩn càn khôn! Ta cũng không thèm lưu lại đây đâu.
Cú Chúa cười thé:
- Vẫn nằm chờ dưới khu đàn siêu hấp! Cô chưa thưởng cho đứa nào!
Nhưng cô hỏi thật, phải vợ điển trai? Hay nhân tình?
Võ nghiêm mặt:
- Không được nói càn! Em kết nghĩa của ta đó! Cú Chúa dòm chòng chọc, đoạn bước ra ngoài. Mấy phút sau quả nhiên đã thấy Cú Chúa thân dẫn Giao Long Nữ tới, nàng vẫn mặc nguyên bộ đồ lót đen. Cô gái cũng đã cử động được như Võ nhưng võ công cũng bị triệt bế. Chẳng ngờ bị nó hủy diệt hẳn, cô gái vừa đi vừa mắng. Sực thấy Minh Thần, nàng mừng rỡ khôn cùng, chạy nhào tới định ôm choàng. Võ lật đật đỡ, đưa mắt làm hiệu ngầm. Cú Chúa cười ré:
- Trai điển có con nhỏ này bướng! Cú Chúa muốn cho lên đàn siêu hóa! Võ Minh Thần vội bảo Giao Long Nữ:
- Ngu huynh đã hứa cho Cú Chúa Hấp Tinh Cô biết hết bí ẩn càn khôn và ngu huynh sẽ ở lại đây... sánh duyên cùng Hấp Tinh Cô đổi lấy mạng sống của hiền muội. Hấp Tinh Cô sẽ phải thả hiền muội ra, hiền muội cứ an lòng.
Tưởng thật, Giao Long Nữ vùng quát lớn:
- Huynh điên sao lại làm thế. Bí ẩn càn khôn cũng được nhưng chuyện ởlại với lấy Cú Mèo sao được. Em không cần sống một mình!
Phải khó khăn lắm, Võ mới tìm cách làm hiệu kín được cho nàng. Cô gái hiểu ý ngồi làm mặt buồn. Võ bảo Cú Chúa:
- Sao không cho nghĩa muội ta mặc xiêm y vào! Bọn ta đói lắm, có gì ăn không? Cú Chúa gõ chuông. Mấy con cú hầu vụt vào dẫn Giao Long Nữ sang buồng bên cho mặc quần áo.
Lát sau, Cú Chúa dẫn hai người sang căn phòng gần đấy, đã thấy rượu thịt bầy sẵn, mùi thơm điếc mũi. Trên vách vẫn cánh tay người thò ra cầm đuốc, ánh lưa chập chờn. Cú Chúa bảo hai người ngồi xuống ăn uống đoạn nó bỏ ra ngoài. Nhìn mâm thấy toàn thịt nướng, thịt luộc, có cả bầu rượu. Giao Long Nữ khẽ bảo Minh Thần:
- Thịt cú mèo hay thịt người đó huynh? Coi thấy ghê!
Minh Thần ngửi thử, cười khà:
- Chắc không phải đâu! Thơm lắm! Mà nếu thịt cú càng tốt! Lạc động ma hang quái, không ăn thịt chúng cũng uổng?
Hai người rót rượu, ăn uống như thường vì từ trưa chưa ai dùng bữa, đói hết sức. Bốn bề vắng lặng. Hai người nói chuyện rất nhỏ. Võ thì thào:
- Hấp Tinh Cô rất ham bí mật càn khôn! Ngu huynh đã mời Đông Tửu! Mình không còn cách nào hơn là... đợi anh ta! Đông Tửu là tay túc trí, ta có thể yên tâm.
Giao Long Nữ gái bướng sa cơ bị nhốt, giận hết sức nhưng trong tình cảnh võ công bị triệt bế giữa hang động mịt mờ, cũng đành thúc thủ. Tuy trong cảnh hiểm nghèo, cả hai vẫn có thể ăn uống lấy sức đợi cơ hội tốt.
Hai người thấy vắng, bèn bảo nhau cùng thử ngầm vận công tự điều giải huyệt đạo, nào dè vẫn trơ trơ. Trong mình như thường, nhưng huyệt đạo bị vít chắc, không sao giải khai nổi.
- Chắc nó dùng thuốc, ngải chi đây. Chỉ sợ lúc bị hơi ngạt, nó dùng ngải độc giữ các đường mạch sinh tử thì nguy!
Hai người nhìn nhau, bắt đầu lo ngại hết sức, tuy vậy, vẫn không để lộ ra mặt. Lắng tai nghe mơ hồ đâu đây như có tiếng nước chảy, gió lùa, nghe phảng phất xa xăm như trong huyền mộng. Có điều rõ nhất là cả hai đều thấy dễ thở hết sức, không như lúc bị giam dưới động Cú Mèo có đuốc thây người!
Ăn uống xong, cả hai thấy trong mình dễ chịu hẳn. Vẫn chẳng thấy Cú Chúa Hấp Tinh Cô đâu, Võ Minh Thần bảo Giao Long Nữ:
- Chắc nó đi kiếm Đông Tửu. Giờ bị bế công, thúc thủ, hiền muội cứ nằm nghỉ cho khỏe, để ngu huynh thức canh. Ngổn ngang trăm mối như cọp bị trói bỏ cũi, Giao Long Nữ buồn bực vô cùng nhưng cũng phải cố nén, nghe lời Minh Thần.
Chàng trai cũng ngồi tựa vách đá nghĩ mông lung, chập chờn thức ngủ. Cảnh hang động Cú Mèo im lìm bí ẩn như trong quan tài dìu hai người vào vùng cảm giác thâm sâu quái gở lạ!
Trong khi hai người chẳng may sa cơ vào hang động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa thì chàng "bác học" giang hồ phóng dật đang lang thang ngược nẻo biên thùy:
Vì ngay lúc Giao Long Nữ rồi Võ Minh Thần vọt xuống hạ lưu sông Lô nhánh truy lùng, tử chiến với Giao Long Chúa thì trên bờ Đông ngạn, bọn Tây Gầm, Nam Khấp cũng chầm chậm chuyển theo. Đông Tửu có mặt trong đó. Ngay khi Giao Long Chúa độn thủy, viên tướng Tây Gầm bắn ra ít
Chỉ nhác qua cũng ước lượng ít nhất cả mấy trăm con, trong cảnh núi hoang miếu vắng, mấy trăm cặp mắt cú mèo nhìn hau háu, đỏ rực như những đốm than tàn, kẻ bạo mấy cũng phát chờn chợn!
Phành phạch! Ào ào! Tiếng đập cánh vẫn từ đâu chuyển tới đều đều, rồi lại mấy đàn cú lớn cú nhỏ nữa lao vào miếu, hết chỗ đậu, chúng lại đậu cả lên những tàn cây quanh sân, trên các mỏm đá, rồi im tiếng đập cánh, trông ra cú mèo đã đậu kín như rươi, đốm mắt đỏ kịt trong miếu ngoài miếu!
Sự xuất hiện bất thần của hàng ngàn con chim cú làm Võ Minh Thần, Giao Long Nữ không khỏi kinh ngạc, cứ ngồi im giương mắt nhìn, bình sinh chưa lần nào thấy cú mèo tập trung nhiều đến thế!
Mãi khi tòa miếu sơn thần vụt rơi vào im lặng, cảnh tượng quái gở bao trùm, Giao Long Nữ mới khẽ nói:
- Trời! Sao lắm cú mèo thế này? Võ Minh Thần đưa mắt nhìn quanh chợt bảo, giọng đầy lo ngại:
- Ngu huynh có nghe miền biên giới Việt - Tàu có ngọn núi ma quái gọi Núi Cú Mèo, ban ngày thổ dân cũng khong dám đi qua! Không khéo lạc tới núi Cú Mèo rồi?
Giao Long Nữ cười ngất:
- Núi Cú Mèo là núi quái gì mà đại huynh có vẻ lo ngại thế? Cú mèo dám mổ ta sao?
Minh Thần xuỵt khẽ, thấp giọng:
- Coi chừng! Vì nếu đúng Núi Cú Mèo, ta phải cẩn thận! Ngu huynh có nghe giang hồ đồn Núi Cú có động một loài đáng sợ hơn loài ma rừng nhiều! Sao bỗng nhiên chúng kéo vào lắm thế? E có chuyện bất thường, ta nên rời khỏi chốn này là hơn!
Hai người đứng phắt lên. Giao Long Nữ vừa đeo sắc lên lưng, bỗng nghe có tiếng cú mèo rúc mơ hồ từ cõi xa xăm nào, lập tức cả ngàn con cú đậu quanh miếu nhất loạt cất tiếng hú vang âm quái kéo lê thê rúc rích như tiếng ma cười quỷ khóc nghe điếc cả tai.
Tiếng rúc vừa im, bỗng mơ hồ có tiếng ai đâu đây giọng Mèo âm u:
- Khách ngồi lại đã! Chủ động miếu cú mèo mời khách.
Không rõ phát ra từ đâu, Giao Long Nữ vùng hỏi:
- Ai đó? Sao không ra mặt? Tiếng nàng âm vang, bỗng nghe tiếng cười chờn vờn hư hư thực thực tiếp liền một tiếng "bùng" như tiếng ống lệnh nổ, lửa bếp, lửa chám phụt tắt, lòng miếu tối om, cả mấy giàn gỗ như chuyển động. Võ Minh Thần giật mình, nắm lấy cổ tay Giao Long Nữ nhảy vọt từ nẻo hậu cung ra cửa miếu! Huỵch! Hai người lao phải một tấm cánh cửa vừa từ đâu đậy ập!
- Vận công trổ nóc... mau! Võ kéo nàng lùi lại, xoay mình, nhưng ngay khi đó, cả nền sân miếu chuyển động dưới chân, cú mèo chợt vỗ cánh bay ào ào loạn bậy khắp miếu tối, hai người vội dắt nhau bắn vọt lên định trổ nóc ra nhưng một khối rắn như sắt đá đã đập xuống hắt dội cả xuống! Vừa đứng yên bỗng ánh lửa bừng lên, hai người nhìn quanh sửng sốt vô cùng, vì cả tòa miếu Sơn Thần đã biến mất, không còn một dấu tích nhỏ? Hai người đang đứng trước một cái cửa tò vò, tứ phía toàn đá xanh bít kín, cú mèo đậu dầy đặc, dòm hau háu, quanh mình trên nóc và đậu cả quanh khung cửa tò vò sâu hun hút. Ánh sáng vật vờ phát ra từ một cây nhựa chám do một cánh tay người trong vách đá thò ra sát nách! Thậm chí bàn thờ, đống lửa dưới nền miếu cũng biến mất như một thứ lửa ma! Hai người vẫn nam tay nhau, nhìn qua cửa tò vò thấy một đường hang sâu tít hai bên đầy mắt cú mèo đỏ khé dàn chầu, im lìm. Khung cảnh đầy vẻ ma quái đập vào nhỡn quang hai người, trong thoáng giây, sự biến đổi bất ngờ của tòa cổ miếu đa làm hai người bàng hoàng ngơ ngác như vừa chứng kiến một trò ma thuật, cảnh hàng dãy mắt cú mèo lốm đốm đỏ khé vào tít đường hang tối mờ hun hút càng khiến cả hai vụt có cảm tưởng như đã rời xa hẳn cuộc sống dương gian lạc vào một thứ "cửa địa ngục", đứng trước một "con đường âm ty dẫn vào một thứ động quỷ hang yêu nào" vẫn thường nghe tả trong các chuyện thần bí Tây phương!
- Hang Cú Mèo... địa ngục? Hang ác quỷ miếu ma? Đúng rồi! Ngu huynh có nghe dân biên thùy đồn đại về vùng Núi Cú Mèo miền thượng Si Công Linh, hạ Phàn Siêu Hóa (Pan Tzeu Hoa) có một khu động ma quái của một loài quái nhân quái thú quái điểu nào đó, ban đêm nó thường nhử khách xuyên biên tới, bắt hấp hồn hấp xác gì đó! Kẻ nào lạc đến Núi Cú Mèo đều biệt tích, chưa kẻ nào trở về. Năm nọ đã có một phường buôn lậu bị rơi vào động quái! Đúng ta lạc miếu ma động quỷ cú mèo rồi!
Giao Long Nữ thì thầm:
- Nếu đúng vậy, có lẽ đại huynh đã sang tận đất Tàu roi mà không hay! Em không biết rõ, nhưng có một lần được nghe một đám buôn rừng bên Kai Hoa Fon nói miền Phàn Siêu Hóa có quái ở, ai lạc tới đều không về, có lẽ đây chăng?
Bốn bên vẫn im lặng, thứ im lìm như nằm trong quan tài bao phủ lấy hai người. Đàn cú đông như kiến vẫn dòm người chòng chọc, im đến nỗi tiếng gió lùa hoang sơn vẫn nghe ngoài miếu giờ cũng không còn nữa.
Tuy đã quen sống với ma thiêng rừng rú, Võ Minh Thần, Giao Long Nữ vẫn thấu chờn chợn giữa cảnh trí quái gở, cả hai nhìn quanh chẳng thấy con beo đen đâu. Giao Long Nữ vùng hú lên mấy tiếng hiệu gọi beo, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nàng vang chuyền lê thê sâu hút trong "động cú mèo"! Võ Minh Thần phát tiếng trầm âm, dùng thuật "vạn lý truyền thanh" hỏi vang vang:
- Chủ động cú mèo đâu sao chưa lộ diện?
Bỗng nghe tiếng âm âm chẳng rõ từ đâu phát ra:
- Mời khách dương gian cứ đi thẳng vào cửa động! Minh Thần nghe ba tiếng "khách dương gian" càng cho là quái gở, rõ ràng giọng nói bí ẩn kia gián tiếp cho biết hai người đã lọt vào một thế giới bên ngoài cuộc sống trần thế, hai người vẫn bán tín bán nghi đoán động cú mèo ma quái này chỉ là một thế giới ngay trong lòng núi! Tuy vậy lời đồn đại của dân biên thùy về vùng Núi Cú Mèo Phàn Siêu Hóa cũng khiến cả hai rờn rợn, biết ngay mình đã sa vào một vùng động quái nguy hiểm đầy bất trắc!
- Thoát ra không được, cứ vào rồi sẽ liệu!
Võ thì thào bên tai Giao Long Nữ, hai người hơi vững dạ vì vẫn còn đủ võ khí trong mình. Bèn ngầm vận điện công, tiến luôn vào cửa tò vò.
Giao Long Nữ vốn tính bướng nghịch vừa tới cửa bất thần nhảy vọt lên thò tay nắm luôn lấy "cánh tay người" cầm thoi nhựa trám giơ cao, vì ngỡ nó đứng trong vách thò tay ra. Vút, thoi lửa kéo dài ngoằng nằm rạp. Giao Long Nữ giật thót mình, thấy cả cánh tay người sút ra cô gái kêu "úy" suýt quăng đi.
Thì ra đó chỉ là một "cánh tay người" không có ai nấp trong vách, cánh tay coi còn tươi nguyên như mới chặt cắm vách làm giá nhựa, đuốc nắm vào nóng hổi. Chẳng rõ tiêm "phoóc môn" hay mới chặt, thấy Giao Long Nữ giật xuống, Võ Minh Thần đỡ luôn đay, cắm trả vào chỗ cũ, thì thào:
- Hiền muội nên cẩn thận! Nếu nó là đầu mối cạm bẫy thì sao? Cô gái "dạ" đi sát bên chàng họ Võ. Ruột hang hình cửa tò vò, cao vút nhưng hơi hẹp, vách đá, nền hang nhẵn như mài, bước chân âm vang lạ thường như rỗng bên dưới. Hai bên cú mèo đậu chi chít, dương mắt ngó chòng chọc. Giao Long Nữ vào được bốn mươi bộ bỗng thấy đường hang rẽ ra hai ngả như hình móng lừa, có một con cú mèo to hết sức, bèn tho tay vồ. Võ lật đật nắm lấy tay. Từ đó, sợ nàng mất tay, chàng cứ giữ rịt. Đang lưỡng lự, bỗng nghe bên hữu có tiếng âm âm nổi lên:
- Tay phải! Hai người vừa bước sang, bỗng "kịch"! Móng lừa đóng kín! Hai bên vẫn đầy cu mèo, hang tối mờ, nhưng đi chừng mười bước, chợt thấy vách đá trước mặt lừ lừ rút lên ánh sáng chan hòa, mở ra một cái cửa tò vò nữa, rộng hơn, có đến mười cánh tay cầm đuốc thò ra, coi gớm ghiếc. Hai người đưa mắt cho nhau, đoạn nắm tay lấy vẻ điềm nhiên tiến vào. Kịch! Cửa đá buông xuống. Đường hang lúc này là những bậc đá trùng trùng, ăn sâu hút xuống mãi, như lối xuống... âm ty. Và hai bên vách cứ cách một thước, lại có hai canh tay người thò ra cầm đuốc soi đường. Đi qua, nhìn kỹ đúng tay người thật, không phải tay gỗ, hai người không khỏi phát rợn. Giao Long Nữ ghé tai Võ thì thào:
- Động ma động quỷ! Tay người đâu mà nhiều thế này? Minh Thần bấm khẽ, hai người im lặng xuống mãi chừng năm sáu chục bậc, bỗng đứng trước một cái cổng đá cao vút đường nét thật lạ mắt không thua dưới cung A Phòng Tây Sắc, trước cổng có treo một quả chuông vàng, hai bên có cắm hai cái vồ trắng, cổng đóng. Tới gần dòm, mới hay đó là hai cái vồ bằng xương người, xương ti bia, đầu gối lớn, trắng hếu! Bốn bề im như cõi chết!
Bỗng con cú mèo lớn đậu nóc chuông rúc lên một tràng mơ hồ xa xăm. Dứt tiếng cú rúc, vụt thấy hai cái chầy vồ "ti bia đầu gối" động đậy rồi cứ thế nhảy lên giáng vào vú chuông một hồi binh boong binh boong âm thanh nổi lên rền rĩ ngân nga bỗng trầm thê lương não ruột như tiếng chuông ma gọi hồn người dương thế về cõi âm bên kia cuộc sống! Không có người điều khiển, chày vồ "ti bia" cứ liên tục thỉnh chuông khoan nhặt, đều đặn, dập dồn, như gần như xa, cái chuông đu đưa, tiếng chuông trầm bổng nhưng âm vang trong tai như đóng chày vồ, nhức nhối lạ thường. Hai người đều tay gan dạ cũng phát rợn vì tiếng "chuông ma gọi hồn dương thế", nhưng vẫn làm gan đứng yên, xem sao! Dứt hồi, chày vồ về chỗ, bỗng cánh cửa lừ lừ mở ngoác nữa, hiện ra một vùng động phủ rộng, sáng rực ánh lửa vàng khe. Có tiếng vọng ra:
- Mời khách vào! Hai người xăm xăm qua cổng. Động phủ sịch hiện như trong ác mộng.
Cú mèo đậu lố nhố, mắt đỏ khé dòm, tứ bề toàn một màu đen ngòm, rèm buông rủ cuốn tròn quanh vách, đồ vật đen sì, dị dạng, ghế ngồi là những thân cây trơ trụi lá coi giống hình người vẽ trong tranh lập thể, tám hướng có tám người cầm đuốc đứng sừng sững!
Minh Thần, Giao Long Nữ đưa mắt nhìn một vòng, bỗng cả hai vụt thấy ớn xương, khi chợt nhìn rõ lũ người cầm đuốc.
Thì ra không phải đuốc! Đó chính là một lũ thây người dựng đứng bên cột đá, tám cái thây đang cháy leo lét từ thiên linh cái đỉnh đầu và là tám cái thây truồng, đủ bốn bộ nam nữ. Một phía bốn thây nữ xõa tóc, một phía bốn thây nam, đỉnh thiên linh cái khóet thủng cắm bấc ngập sâu trong ruột. Trán nám đen, mỡ vàng khè chảy giòng xuống những bộ mặt nhăn nhó, mắt trợn trừng còn nguyên vẻ khủng khiep, và mỡ rỏ tong tong xuống những đầu ngón tay, đọng dưới chân từng vũng.
Cả tám "cây đuốc thịt" này xem chừng đều thuộc hạng điển trai, đẹp gái, mặt mày tuy nhầy nhụa như giò mỡ ép nhưng vẫn còn phảng phất nét cân đoi bình sinh, nhất là bốn cái thây nữ. Chẳng biết trong miệng, bụng sọ dừa "cây đuốc người" này có đổ thêm dầu mỡ không, nhưng mùi mỡ cháy xông ra khét lẹt, đúng mỡ người rán, làm Võ Minh Thần, Giao Long Nữ lợm giọng muốn lộn mửa! Giao Long Nữ vốn hạng gái "bạo hồ bằng hà" thấy cảnh "đuốc thây người" càng phát ghê, ghé tai Võ, kêu khẽ:
- Đuốc thịt, đuốc người, đuốc ma, đuốc quái, ta lạc vào động quỷ rồi! Ghê quá! Chẳng hiểu thây người hay tượng gỗ rỗng đổ dầu mỡ.
- Hình như "đuốc thây"? Bốn bề vẫn im lìm, hai người chầm chậm tiến vào đến bên một "cây đuốc nữ". Giao Long Nữ thò một ngón tay ấn thử, quả nhiên xác thật. Nàng buột miệng vùng kêu lên:
- Ma quỷ... lấy người thắp đuốc, đây là đâu?
Lập tức có tieng âm âm như ma xó:
- Đây là động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa, nơi linh hồn dương gian lìa xác vào miền Đê Mê trút bỏ ưu phiền cõi thế! Mấy cái xác vô tri để làm gì không thay đuốc soi sáng động phủ, cho sớm về cát bụi hư vo.
Minh Thần nghiêm mặt nhìn quanh, hỏi:
- Chủ động Cú Mẻo đâu sao chưa cho khách gặp, đưa bọn mỗ vào đây có
ý chi?
Im thăm thẳm. Bỗng sau rèm đen, có tiếng cười thé nhọn hắt ra:
- À trai điển gái xinh cõi dương hiếm có, mời khách vào lò siêu hóa, khỏi kiếp phù du! Nhanh như chớp, Võ thò vụt hai ngón tay phát điện nhón vụt rèm tốc phứa lên và cả hai lại một phen giật mình sửng sốt!
Vì tít cuối động, sau bức màn đen vừa tốc, sịch hiện ra một cảnh tượng quái gở nhiễm đầy vẻ phi phàm. Một khung cửa tò vò uốn cong được che đậy bằng một bức rèm đen khác, quanh khung tò vò bán nguyệt có hàng chục cánh tay người để trần thò ra cầm đuốc, tuy đứng xa nhìn vào, cũng nhận ra toàn tay đàn bà con gái thuôn tròn trắng muốt đeo nhẫn, vòng sáng lấp lánh phản chiếu ánh sáng coi như dát ngọc nạm hột xoàn. Ngoài rèm, ngay giữa khung tò vò, có một thân cây trắng hếu cành trụi chỉ có vài cái lá vàng, trắng, cây cành lêu nghêu coi như người đứng vươn tay, chân, nhìn kỹ chút, hai người càng phát rợn vì thân cây ma quái này toàn ghép bằng xương người và những cái lá chỉ là những miếng xương quai xanh, mắt cá, những vành tai ướp. Trên cây xương xẩu có đậu một con cú mèo to bằng người ta, sắc lông vàng đậm như lửa, hai con mắt đỏ khé ánh màu biếc xanh tim tím như màu sắt nung cháy già trong lò than! Và chung quanh con cú meo kỳ dị này còn đậu rải rác chín, mười con cú mèo nữa cũng to bằng người, sắc lông vàng lửa!
- Chúa động Cú Mèo! Võ Minh Thần lẩm bẩm, buông tay ra, đằng kia bức rèm vẫn vén cao, từ chỗ hai người đứng tới chỗ bầy cú dị đậu cây xương khoảng cách độ năm sáu bộ. Võ vùng hỏi lớn:
- Phải chúa động Cú Mèo đấy không? Tiếng Võ vang trong cảnh im lìm, thăm thẳm, bầy cú dị vẫn ngồi yên, Võ đang muốn tiến lại gần cho vừa tầm tay phòng bất trắc, chợt nghe sau rèm nổi lên một hồi chuông ngân nga âm đồng trầm bổng thôi thúc xa xăm như từ cõi âm vọng về. Có tiếng phát ra giọng Mèo líu lo như chim:
- Chúa động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa truyền khách lại gần!
Võ Minh Thần, Giao Long Nữ mừng thầm, lập tức dắt tay nhau bước tới khi còn cách bầy cú mèo quái kia năm bảy bộ, chợt từ sau rèm tả "đi" ra một cây xương đứng lù lù ngay sau lưng hai người.
- Ngồi ghế! Hai người xẹt ngang dòm lại thấy cây xương cũng tựa cây cú mèo đậu, có ba gốc như ba cai chân ghế cả hai bên bước lại ngồi ngay xuống một cành vươn ngang cách nền hang vài chục phân. Và cả hai cùng nhìn thẳng lên chỗ cú mèo đậu, chỗ này có bề cao hơn nền hơn thước tây. Chạm tia mắt cú, cả hai cùng thấy nóng ran mặt mày! Nhất mắt con cú chúa ngồi giữa, mắt nó phát ra hai luồng điện mạnh tợn lạ thường. Không cần bảo nhau, hai người cùng ngầm vận nhỡn lực ngó trừng trừng vào mắt cú chúa. Mắt nó vụt long sòng sọc, có sưc nóng vô cùng, cả Võ Minh Thần, Giao Long Nữ cùng giật mình, nhớ lại cặp mắt của Giao Long Chúa đêm nào bên bờ Hồ
Ba Bể cũng phát tia uy lực, hai con mắt đỏ khé long lanh như sắp thoát ra khỏi vị trí!
- Hai con mắt phi pham đầy uy lực điện như mắt thôi miên! Phải cẩn thận mới được! Nó định "ru ngủ" mình chăng?
Hai người nghĩ thầm, quả nhiên thoáng mấy khắc, cả hai cùng choáng váng, khó chịu, mi mắt vụt nặng trĩu như muốn khép lại! Giật mình, cả hai vội vận hết sức điện nhỡn nhìn chòng chọc, quắc hẳn nhỡn lực, hai người vốn đã học về thôi miên thuật nên nhỡn lực khi vận lên uy mãnh hết sức, chỉ mươi khắc đã trở nên mạnh tợn. Nhất mắt Võ, trước Giao Long Chúa cũng chưa áp đảo được, nên sau ít khắc, bỗng thấy con cú chúa rùng mình một cái, cây xương kêu răng rắc, nó xù lông vào lửa phát tiếng cười thé rợn:
- Giỏi! Khách nam nữ đâu tới? Vợ chồng? Minh Thần dõng dạc:
- Không phải vợ chồng! Bọn mỗ đánh nhau với thuồng luồng tinh, đem lên biên, thấy miếu, vào nhóm lửa sưởi không có ý chi khác cả.
Chúa Cú phát cười ré:
- Không phải vợ chồng càng tốt! Đủ sức đánh nhau với Giao Long, hà hà!
Gái trai khí lực khác người, hay dữ! Biết đây là đâu không?
Giao Long Nữ vốn bướng, nghe chúa Cú nói, vùng đáp:
- Sao không biết! Đây là động Cú Mèo chứ gì?
Võ bấm nhẹ tay nàng, cao giọng:
- Chúa động có thể cho biết... mời bọn mỗ vào đây có chuyện gì cần thiết không?
Chúa Cú Mèo phát âm lạnh lẽo như đồng:
- Lửa ma miếu cú gọi hồn khách vãng lai? Kẻ nào theo ánh lửa mò lên miếu là kiếp thiêu thân táp vào lửa cháy, hiến thân cho động Chúa Phàn Siêu Hóa! Bất luận nam nữ già trẻ Tây, Tàu, Kinh, Mèo, Thổ, Mán, Nùng đã vào động Cú Mèo sẽ không có ngày trở lại dương gian.
Giọng Chúa Cú Mèo âm trầm thản nhiên không có hùng hổ nhưng âm chìm buốt đầy ma quái nghe phát ớn xương sống! Cả Minh Thần, Giao Long Nữ cũng dột lòng rúng động tâm thần nhưng bấm bụng làm mặt điềm nhiên. Minh Thần đáp lại:
- Vào đây... không có ngày trở lại dương gian. Ngu mỗ vẫn chưa hiểu rõ đây thuộc cõi nào?
Lạnh như băng giá, Chúa Cú Mèo phát tiếng gai gai sào sạo như dao nạo mặt nứa:
- Cõi tiêu sầu, miền hóa kiếp động thu phách, hấp tinh, hớp hồn, hủy thể! Đây là động phủ của âm hồn, thế giới ngoài cuộc dương trần!
Cả hai lại giật mình, nhìn trừng trừng Chúa Cú và bầy cú chầu hầu hai bên cả, lũ to như người, lông màu vàng lửa, hai cánh cúp, hai chân đậu trên cành xương không thấy tay, mặt rằn ri đúng mặt loài cú mèo! Nhưng xưa nay, giống cú bất quá to bằng chim câu, sao loại này lại có hình thể phi phàm đến thế?
Giao Long Nữ vốn tay gái nghịch, từng giả gái Dạ Xoa như thực nên cô gái không tin, vùng nói lớn:
- Đây không phải là cõi âm, các ngươi cũng không phải cú mèo thực! Không có cú mèo to bằng người! Quỷ trá!
Lời vừa dứt, bỗng nghe "phạch" tiếng đập cánh. Chúa Cú Mèo đã bay vù ra chỗ hai người đứng. Hai cánh quạt phành phạch. Minh Thần nắm tay Giao Long Nữ nhảy dạt sang bên, nhưng Chúa động đã lướt bay về cuối động, phành phạch mấy cái nữa đã đập vào chỗ cũ, đúng một con cú khổng lồ bay.
Giao Long Nữ dòm theo cười khanh khách:
- Chúa động Cú Mèo bay đẹp dữ à! Nếu có cặp cánh ta cũng bay được! Vù vù vù, phạch phạch! Bầy cú chầu hầu nhất loạt bay túa ra, quạt cánh rợp khu hang động phát gió làm ngã rạp cả những thoi lửa "đuốc thây". Minh
Thần, Giao Long Nữ dạt một góc, ngầm thủ thế, phòng bị tấn công nhưng lũ này chỉ bay biểu diễn qua rồi lại về chỗ cũ.
Giao Long Nữ cười lanh lảnh nói:
- Khéo lắm! Khéo lắm! Toàn tay giỏi võ! Nhưng ta không tin Cú Mèo! Chỉ là người Cú Mèo! Khoác bộ lông giả vào, hai cánh tay luồn vào cánh chim, quạt gió, dùng thuật khinh phi có thể bay từ ngọn núi xuống thung nhưng không bay từ thung lên núi được!
Minh Thần bấm nhẹ nàng, chợt nghe Cú Chúa lạnh lẽo bảo:
- Chúa Cú bay núi, gái kia không còn dịp coi, đây là cõi chết!
Sốt ruột, nghe toàn câu quái gở như dọa dẫm, Minh Thần vùng hỏi lớn:
- Bọn mỗ có việc bận muốn cáo từ Chúa động Cú Mèo, được chứ? Cả bầy vùng cười ré lên nhất loạt, Chúa Cú đầy vẻ ngạc nhiên:
- Khách không nghe nói sao? Đây là động tiêu sầu, thu phách, hớp hồn hủy thể, vào đây sẽ hết sầu dương thế! Còn đi đâu nữa?
Võ cao giọng:
- Nhưng các hạ là ai?
- Động Cú Mèo! Trai điển gái đẹp giỏi võ thần khí mạnh, tốt lắm! Vãng lai xuôi ngược trên biên thùy có lần nào nghe mấy tiếng Hấp Tinh Phàn Siêu Hóa không?
Vừa lọt tai, cả hai người cùng giật mình, mãi khắc đó mới hoàn toàn ghê rợn, không còn cho chúng dọa nữa, vì Võ có nghe dân biên thùy đồn đại về vùng núi Núi Cú Mèo có một loài ghê rợn chuyên hại khách vãng lai, thế thôi, nhưng cả hai người lại từng nghe trên giang hồ truyền tụng về một nhân vật phi cầm phi nhân, chuyên hớp tinh lực người ta, còn nanh ác hơn cả Hấp Huyết Quỷ Nương đi Cà Kheo mắc bệnh uống máu tươi giống Ma Cà Rồng, Ma Lai! Nhân vật đó có hiệu "Hấp Tinh"! Minh Thần đưa mắt nhìn những cây "đuốc thây người" cháy vật vờ lép bép quanh động lấy giọng điềm nhiên:
- À mỗ có nghe ngoại hiệu đó. Nhưng không phai một mà là hai mẹ con quái nữ Hấp Tinh Bà Hấp Tinh Cô! Cả hai chuyên luyện môn "Hấp tinh đạo thần" mỗi con trăng bốn mạng vào mùng một, ngày mười lăm vào giờ Ngọ, giờ Tý đúng lúc khí âm dương giao hợp. Đây là Hấp Tinh?
- Cô! Hấp Tinh Cô! gặp được trai điển gái đẹp, cô mừng! Cả hai có sức đánh nhau với Giao Long Chúa, càng tốt! Cô nghe chàng trai đội mũ sắt tử thù Tây Sắc, phải đây chăng? À tiện! Khách điển trai gái đẹp vào động Phàn Siêu Hóa sẽ khỏi sầu, hết thù, cô bằng được cả trăm củ nhân sâm! Cô thích nhân sâm!
Giọng "nó" nghe êm ái, trịnh thượng không khác giọng "đồng cô bóng cậu", nhắc đến chuyện giết người như kể chuyện uống trà ăn bánh ngọt, nghe càng phát ớn, đứng trước loài quái phi cầm phi nhân coi việc giết người như giết gà, giết heo, đem tế thần ma giáo vậy? Mà đúng là ma giáo thật, vì Chúa động Cú Mèo đã trầm trầm tiếp luôn:
- Khách vào đây sẽ dứt hết phiền não, bao nhiêu nỗi khổ hận thế gian đãbỏ ngoài cửa động! Phải có duyên may mới được. Cô đón vào! Chớ ngại! Khách sẽ rũ sạch bụi trần khi lên đài siêu sinh, hiến mình cho Thần Giáo Siêu Sinh! Cô là Thần Chủ sẽ làm lễ nhận khách là đệ tử siêu sinh giáo! Mấy phút lên đàn rũ bụi trần còn sung sướng gấp mấy ngàn năm sống nơi trần lụy! Khách sẽ được làm củ nhân sâm! Cô quý nhân sâm!
Lời nói đã quái gở lại nghe Cú Chúa cứ ví mình là củ nhân sâm, Giao Long Nữ vùng nói lớn:
- Thích nhâm sâm sang Cao Ly mà kiếm! Bọn ta là người đang cần sống mãn đời nơi cõi thế để trả nợ, báo thù phụ mẫu? Siêu sinh Thần giáo? Hừ! Ma giáo! Ma quái? Loạn óc! Ngươi bảo sống khổ, sao không rủ nhau siêu sinh đi? Lại rủ bọn ta?
Vẫn điềm nhiên, Cú Chúa Hấp Tinh Cô trầm lời:
- Cô phải giúp thiên hạ chúng nhân siêu sinh đã! Gái đẹp chưa lên đàn, sao biết phút hoan lạc siêu sinh? Minh Thần nghe toàn lời quái gở cũng không nhịn lời, vùng nói lớn:
- Bọn ta còn mắc báo cừu không có thì giờ siêu sinh. Nếu muốn gây sự bọn ta sẵn sàng.
Chúa Cú Mèo Hấp Tinh Cô vẫn dịu dàng:
- Không muốn siêu sinh ngay Cô chịu, báo thù xong sẽ siêu. Nhưng phải đem của thế người! Vòng càn khôn đâu mau đưa cô?
Võ Minh Thần, Giao Long Nữ nhìn nhau:
- Lại cũng vòng càn khôn! Của quý trong tay nguồn hy vọng trả thù báo hiếu, quý hơn sanh mạng, khi nào chịu nộp!
Giao Long Nữ quát:
- Ngươi không điên khùng sao thốt lời ngớ ngẩn thế? Đồ gia bảo, khi nào bọn ta đưa?
Chúa Cú bất thần hét chìm dữ tợn:
- Ngốc nữ ngốc nữ! Không chịu nộp vòng, phải nộp luôn sinh mạng?Muốn đằng nào?
- Muốn lột xác cú mèo!
Cô gái quát lớn, lẹ như chớp, cách ba mươi bộ cả hai vụt đánh thốc tay, rút súng trong mình ra, đứng bên nhau, xoạc chân, bắn đì đoàng như máy!
Liền một loạt bốn họng súng nhả đạn vào Cú Mèo và cú chầu hầu, luôn tám phát, nhanh đến nỗi không con nào kịp phản ứng! Dưới lửa, Cú Chúa bị liền bốn phát vào ngực mặt, lập tức lộn nhào xuống, dốc ngược, lũ kia cũng nhào, còn mấy con chuyển mình đập cánh chưa kịp làm gì cũng bị nã xối xả gục nốt. Cả hai ngừng bắn, vừa tra đạn mới, vừa giáp lưng, rẽ tứ phía, cú mèo con vẫn đậu yên ngó chòng chọc! Trên bục cao, con dốc ngược bám cành, con ngã cuộn tròn la liệt. Giao Long Nữ toan bước lên, Minh Thần ngăn lại đợi.
Bất động! In lìm! Lửa đuốc kêu lép bép, vẫn chẳng thấy chi khác! Đợi đến năm phút, Võ Minh Thần, Giao Long Nữ mới thận trọng tiến lại, súng vẫn chỉa. Leo lên bục tới chỗ Cú Chúa dốc đầu bám cành, chợt cái xác cú rụng "bịch"! Lăn tròn cả mấy cây xương thình lình ngã vụt vao hai người, giang "tay xương" ôm chầm lấy lẹ như chớp!
- Coi chừng! Võ vừa quát, vừa gạt mạnh một cái, gãy rắc "tay xương" nhưng cây khác đã vồ lấy, hai người dắt nhanh súng, rút phắt gươm, búa lia tròn, chặt rắc rắc liền mấy cành, nhảy vọt lùi xuống dưới. Trên bệ, bầy cú vùng đứng sổ dậy, cười the thé, gật gù. Đang mải nhìn về phía Cú Chúa, bỗng lùi xẹt qua "cây đuốc thây" nó bỗng há mồm phun phì ra một luồng khói trắng thơm ngào ngat. Vô tình, cả hai hít phải nhưng vốn giàu điện lực, lại từng luyện mê hồn công, cả hai vẫn không hề gì, nhảy vọt tránh. Nhưng tất cả đuốc thây đều phun phì phì. Minh Thần thấy khói trắng đầy động, cả mừng khẽ bảo:
- Ẩn thân! Cả hai lùi ra cổng! Thân thể mờ dần, rồi chìm hẳn vào trong sương khói. Nhưng cổng đóng. Bỗng nghe chuông đồng rền rĩ, thôi thúc, ngân nga, rồi gió quái từ đâu phát ra ào ào như phong ba, muốn xô ngã cả hai. Trong khói mờ, hai người nắm tay nhau, xẹt tứ phía, toàn gặp vách đá kiên cố hết sức. Thử dùng điện công phá, chỉ vỡ từng lớp. Bỗng "kịch kịch"! Có tiếng vật nặng gieo xuống quanh mình. Hai người xẹt đi đụng phải mới hay vách sắt! Có lẽ đày cả nửa gang! Tứ bề vách sắt, cứ "kịch kịch" xê dịch như "bước" lại gần ép mãi, sát vai! Giao Long Nữ sờ tìm mép sắt nhưng thấy thất vọng vách sắt cuốn tròn, hai người vẫn chỉ thấy tứ bề tối om như hũ nút và hũ nút vẫn ép uốn mãi như bó giò, bị ép mạnh quá, không thể đứng sóng vai, hai người đành tựa lưng nhau.
Vốn táo tợn nhưng Giao Long Nữ phải mang rung động tâm thần, hiểu rõ nguy cơ tới kề, cô gái vùng xoay mình ôm choàng lấy Minh Thần rung giọng thỏ thẻ:
- Đại huynh nguy rồi. Hình như nó có máy sắt ép người! Nó ép xác nhưng em không thấy sợ! Em chết trong tay đại huynh!
Trong cơn khẩn cấp nàng không còn giữ ý nữa, như muốn bộc lộ hết cõi lòng trước lúc nguy vong, kề thần chết! Minh Thần xúc động, thương hết sức, cũng đâm bạo, vỗ nhẹ tấm lưng ong, khẽ bảo:
- Chớ ngại! Nó còn cần ta, nó chưa hại mạng đâu! Hấp Tinh Cô đâu để phí nhân sâm! Bọn ta là hai củ nhân sâm của nó!
Giao Long Nữ gục mặt vao ngực Võ thổn thức:
- Em không sợ chết, chỉ sợ việc báo phục chưa thành, đại huynh à... em... Minh Thần thấy rõ tấm thân nàng mềm như liễu ngã dụi vào mình, chàng hơi bồi hồi, khẽ gọi "hiền muội em". Cô gái cũng buột miệng "đại huynh anh", rồi như không nén nổi tâm tư bấy lâu ấp ủ, nàng ngửa mặt lên, lắp bắp trong bóng tối mò, qua hơi thở nghẹn:
- Anh... anh ơi... em yêu anh... nhưng còn tang... không dám nói... nay gặp lúc...
Minh Thần sờ khắp mặt hoa, tay chàng ướt nóng hổi, bất giác cúi xuống, hai tay bỗng xót xa ghì chặt lấy tấm thân liễu rũ như phó thác cả linh hồn chàng trước khắc hiến xác cho "máy ép". Có lẽ chỉ còn một, hai phân sẽ chạm hoa hàm tiếu trong bóng tối, nhưng tự nhiên Võ dừng lại, chàng trai bỗng rùng mình một cái, ngực tức thở lạ. Chợt nghe nàng phà hơi thở thơm mùi lan xạ:
- Sao thế này... em không thở được!
Thân liễu rũ rượi trong tay Võ, chàng trai vừa gắng đỡ nàng, bỗng choáng váng, ngạt thở rồi mê đi như cơn gió thoảng... Hơi ngạt! Bỗng nhiên, Võ Minh Thần sực tỉnh. Mở choàng mắt ra lòng đầy kinh dị, chàng trai thấy mình nằm trên một cái bàn đen xì, toàn thân chỉ còn mặc một chiếc quần cộc mình trần trụi và ngay bên chàng, trên một chiếc bàn khác, Giao Long Nữ cũng nằm ngửa phờ phờ đấy, mình mẩy khỏa lộ gần hết, chỉ còn mỗi bộ đồ lót đen con mong manh, như đi tắm biển! Quanh đấy cú mèo con đậu như rươi, Cú Chúa Hấp Tinh Cô chúa động Siêu Sinh giáo đậu vắt vẻo mắt lù đừ đỏ khé.
Bỗng Giao Long Nữ thở phào mở mắt ra, kinh ngạc, nhận ngay ra hiện cảnh, cô gái vùng hét:
- Cú mèo dùng hơi ngạt, hèn hạ! Có giỏi đánh với tao!
Nàng chồm lên, nhưng vô ích! Cả hai bị tiêu gân cốt như bị điểm huyệt, không cử động nổi. Con Cú Chúa cười rú trỏ bảo:
- Bà đi vắng! Cô cho đứa nữ này cho bọn mi đó! Liệu chia nhau, củ nhâm sâm cái! Bầy cú chín mười con nhất loạt kêu ré lên, nhảy sổ tới chực vồ nghiến lấy Giao Long Nữ. Võ Minh Thần đoán chúng là lũ cú đực, lòng kinh sợ vội đạp chân, nhỏm dậy mới hay mình cũng triệt hết võ công, bất ly cựa quậy. Lũ cú cười the thé.
Mấy con sà tới trước, chúi luôn mỏ vào người Giao Long Nữ, cô gái kinh tởm, la lên "Con quái! Con quái", toàn thân mọc ốc. May sao ngay khi đó con Cú Chúa đã quát thé:
- Bọn mi phải đánh nhau, đứa nào thắng được ngậm nhâm sâm! Ra ngoài!Thắng vào đây!
Bầy cú chầu hầu hau háu dòm cô gái nằm ngửa phô phô thân thể trắng ngà tuyệt đẹp, xem chừng con nào cũng chả muốn đi ngay nhưng sợ oai Cú Chúa, chúng cứ chúi mỏ vào lại rụt ra. Bỗng có hai, ba con cùng đạp cánh, rúc tiếng Mèo "Ra đây! Ra đây! Nhân sâm cái thơm quá, tao thèm nhân sâm", lời chưa hết chúng đã bay nhảy xé vút đi lũ kia ào ạt vọt theo.
Võ Minh Thần, Giao Long Nữ đưa mắt trông theo, thấy chúng bay cả về cuối động. Con Cú Chúa nhảy xuống, bước lại cạnh bàn hai người, dòm chòng chọc, cười thé:
- Hai củ nhân sâm này quí! Tẩm luyện công phu, ngậm một củ bằng nửa đời hấp luyện! Thêm hai cái vòng này, cô đảo lộn cả càn khôn! Hé! Hé!
Vừa rồi, Cú Chúa vừa cúi xuống ngửi khắp mặt mày thân thể Võ Minh Thần ra chiều thích thú. Minh Thần, Giao Long Nữ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, duy tứ chi tê liệt, nhìn nhau, có cảm tưởng đã thành hai con heo đang nằm trên bàn mổ, đơi mũi dao đồ tể.
Lại nghe Cú Chúa cứ gọi mình là củ nhân sâm cả hai cũng thấy làm lạ, chưa hiểu Chúa cú mèo Siêu Sinh giáo sẽ "ngậm" cách nào! Nhưng căn cứ vào mấy tiếng "siêu sinh siêu hóa, hấp tinh đạo thần" nhìn mấy "cây đuốc thây" cả hai cũng đoán sơ sơ là nó "hấp" người để hút lấy thanh khí", nhân điện công lực, thu hồn đoạt phách xong sẽ dùng thây người làm đuốc thắp lên ngọn lửa ma! Cả hai vốn tay cơ trí nhất thời sa cảnh quai ác, vẫn chưa nghĩ được kế thoát thân!
Khi Cú Chúa nói cười cúi xuống ngửi Võ Minh Thần, ngó sửng lên mặt nó, chỉ thấy một bộ mặt rằn ri như mặt mèo mướp khoang, chàng vẫn ngờ mặt nạ, để ý nhìn cặp mắt nó, thấy rất "khôn" đúng mắt người, giọng nói lúc này nghe cũng giống giọng nữ. Vo Minh Thần nghĩ thầm:
- Dầu nó là cú mèo tinh hay quái nhân mang lốt cú, số mạng ta cùng Giao Long Nữ cũng nguy hiểm rồi! Mình bị hại đã đành, để cả Giao Long Nữ bị hại thật khổ cho nàng! Ta phải tính gấp mới được!
Bèn vung nói lớn:
- Chúa Cú Mèo! Ngươi muốn đoạt quyền tạo hóa, giết ta là hỏng rồi! Ngươi không cần đến ta sao?
Nhưng Cú Chúa hình như đã bị cơ thể ngon lành của chàng trai kích thích cảm giác cực độ, nó vừa hít vừa ré lên như con thú dữ đói đứng trước con mồi non tơ, hét:
- Đại tư tế đâu! Khiêng trai điển vào đàn siêu sinh! Sắp đến giờ tý rồi! Có tiếng hú, bức rèm đen vách tả cuốn lên, nhảy ra một con cú cao tới hai thước tây, trọc đầu nơi cánh nó có chống một cây gậy xương ghép nhiều ống tay chân, coi hết sức cổ quái. Sau lưng con cú trọc đầu, có một bọn bốn con cú lùn chừng thước mốt, to ngang, đầu cũng to, mắt trố đỏ, lạch bạch đi theo, tới trước Cú Chúa, con cú trọc cùng bốn con cú lùn rạp đầu chào và nhảy luôn tới cạnh bàn Võ. Chàng nghe rõ giọng đàn bà chìm gai:
- Cho lên đàn hóa kiếp! Còn củ nhâm sâm cái cho vào buồng ướp, đứa thắng ban cho nó ngậm! Bàn nhấp nhô dập dờn, Võ cố liếc mắt dòm thoáng thấy hình Giao Long Nữ trắng ngà nhấp nhô lướt về phía cuối động. Bóng tối chụp xuống sau rèm. Hình như chúng khiêng Võ qua một dãy hành lang vắng lặng tối om, hai bên đầy mắt cú mèo.
Chừng ba mươi bộ, bỗng thấy chúng lên cao, độ mười lăm thước, bệ đá chi đó, rồi dừng trước một khung cửa tò vò bán nguyệt, đặt phịch xuống. Minh Thần bỗng giật mình như lạc vào âm ty? Vì bốn bề nghe chìm nổi đủ mọi âm thanh quái gở, những tiếng gió gào mưa hú ùa vào tai lẫn những tiếng tỉ tê rên rỉ như ma kêu quỷ khóc, tiếng cú rúc thê lương, côn trùng than vãn, chuông ngân, kèn thổi, tiếng người kêu la v. v... Tóm lại toàn thứ âm thanh thê thảm não nùng nơi trần thế! Tuy Võ là tay rất gan góc. Quen chung đụng với ma thiêng quái độc, từng lần xuống cả Cung A Phòng Tây Sắc Ma Vương và làm thân với Ngũ Đầu Nam Xích Quỷ, chưa hề biết sợ, mà nghe âm thanh quái dị thê lương trong khu động quỷ cú mèo này cũng phát ớn tưởng bị đem vào cửa ngục A Tỳ âm phủ cho quỷ sứ hành hình. Nhất chàng lại bị triệt hết võ công, lột trần, không khác nào con heo cạo nên càng thấy âm phong lạnh buốt, rùng mình rởn óc.
- Chắc dàn siêu sinh của nó đây? Nhà hấp hình như có nhiều nạn nhân nữa thì phải! Nghe hơi gió thổi, có lẽ buồng rộng?
Võ nghĩ thầm, cố mở to mắt dòm, chỉ thấy mắt cú đỏ khé thành các đường nét kỳ dị, chồng lên cao vút như tòa thập bát giác. Một luồng gio lạnh tạt mặt, phả vào mũi Võ một mùi tanh tanh như mùi thịt! Bỗng nghe trên cao có tiếng thét chìm:
- Đại tư tế! Làm lễ mở đàn siêu sinh của kiếp! Lời dứt, bỗng nghe mớ âm thanh thê lương nổi lên càng rõ, gió gào mạnh hơn, thổi tung cả tóc Võ, rồi chung quanh chàng kèn trống cất lên ồ ề thảm khốc, man rợ, có tiếng đập cánh phành phạch, hình như con cú "đại tư tế" đang lượn quanh mình chàng, nó phát từng tràng rúc hú rú ré bỗng trầm cực kỳ ma quái. Minh Thần nghe các mớ âm quái cứ chìm dần chìm dần, mà mắt chàng cũng nặng trĩu, Võ nghĩ đến mấy tiếng "mê hồn hấp tinh" giật thót mình, mở to mắt, hét lớn:
- Cú mèo! Thân thể ta lẫn luyện chất độc từ năm lên hai, chứa đủ công phu bá độc, hiện phát tán khắp kinh mạch, mi muốn chết tiêu cứ hấp! Ta luyện được bí pháp càn khôn, mi bế được huyệt không xua nổi huyết khí càn khôn, muốn hóa "túi da người" cứ thử!
Im mươi khac, bỗng nghe tiếng rúc lê thê, mõ kèn trống, âm thanh, ánh lửa bỗng cháy bừng. Cú Chúa trỏ xuống, cười ré:
- Trai điển luyện công, học được càn khôn bí pháp?
Minh Thần nói:
- Chính thế! Càn khôn bí pháp rút hết chất kim khí trong mình, mi sẽ hóa "túi da"!
- Trai điển biết bí pháp?
- Ta là chủ sao không biết?
- Sử dụng được vòng?
- Sao không? Mi biết không? À! Khám phá sao nổi? Chỉ có ta mới biết cách sử dụng!
- Nói mau!
Thấy cá cắn câu, Minh Thần nói to:
- Nếu thả cô bạn gái ta ra, ta sẽ chỉ cho! Mi sẽ đoạt quyền tạo hóa!
- Được! Nói đi!
- Không! Nói xong mi sẽ nuốt lời! Phải thả nàng trước, thả ta sau! Hai bên cứ dằng co đòi trước, Cú Chúa hét:
- Cô hấp trước, khám phá vòng sau! Mi không lừa cô được! Dứt lời, lửa tắt, những tiếng quái gở lại nổi lên, chừng phút sau, bỗng Võ thấy chiếc bàn cứ dâng lên cao, "phạch soạt" như có vải vóc rèm buông, âm thanh, lãnh khí vụt rời xa, chờn vờn, tỉ tê. Mũi Võ thoảng co mùi thơm hắc tạt vào. Rồi chàng cảm thấy rõ có vật chi mềm, ấn chạm vào ngực, rồi thấy mình bị quay lộn, lềnh bềnh, bụng nóng dần, đầu óc quay cuồng, toàn thân muốn bốc cháy vì thứ mùi hắc thơm như hoắc hương. Thình lình hai tay Võ cử động được, chàng quơ mạnh, chạm phải vật mềm, không phải lông cú mèo mà là một hình thể quái gở. Có tiếng trầm rợn bên tai, rõ giọng nữ:
- Đừng lưu luyến cõi trần! Đã đến giờ siêu hóa! Đệ tử nhập Thần giáo. Hấp Tinh Cô ban cho hoan lạc, hồn lìa xác đê mê thoát tục! Phút lên đàn siêu bằng ngàn đời sống nơi trần lụy!
Lời nói nàng êm rợn như tiếng hồ ly, vừa dứt, thì mọi động tác cũng xong, Võ Minh Thần vụt hiểu chỉ một tích tắc nữa mạng chàng sẽ dứt, nhân khí điện công sẽ bị hút hết! Trong cơn nguy cấp, Minh Thần nghĩ thầm:
- Đây là xác người! Nó lộ nguyên hình hút nhân khí! Đúng quái nữ! Phải tìm cách trì hoãn ngay mới được!
Bèn cười khà ngâm:
- Trạng chết chúa cũng băng hà, dưa gang đỏ đít thì cá đỏ trôn. Càn khôn hựu càn khôn, sinh sinh hóa hóa cái hồn phù du, lưỡng nghi bát quái mịt mù, ngũ hành tụ kết thiên thu trường tồn. Càn khôn càn khôn hựu càn khôn, bí ẩn sinh tồn nằm giữa càn khôn.
Quả nhiên đọc xong chợt nghe tiếng nữ hỏi:
- Trai điển? Ngươi đọc chú phù càn khôn? Ngươi biết bí ẩn? Minh Thần nói lớn:
- Đọc chơi trước khi ta ngươi cùng thác cho đỡ tiếc! Nếu không gặp ngươi, ta có thể trường tồn, đảo lộn luật càn khôn, tiêu giao tu tuyệt!
Im mươi khắc, chợt thấy vật dị thở phì! Hơi lẩm bẩm:
- Trai điển dương gian hãn hữu, siêu hóa cô tiếc! Nếu chịu ở động với cô, cùng làm Siêu Sinh giáo chủ, luyện pháp càn khôn, đủ đôi Lưỡng nghi giáo chủ, sống lâu vạn kỷ, bá chủ thiên hạ, hưởng phúc bên nhau, cô không hấp tinh hủy thể nữa! Chịu làm chồng cô không? Minh Thần đáp nước đôi:
- Chuyện đó còn tùy ngươi! Cần nhất thành thực, không được hại bạn gái ta và để chúng ta trả thù Tây Sắc, Giao Long! Xong thù muốn gì cũng được! Khởi đầu ta sẽ cho biết bí ẩn càn khôn!
Điều kiện Võ đưa ra rất lợi cho Cú Chúa, quả nhiên nghe "xòe xòe"! Ánh lửa bùng lên.
Võ Minh Thần lại một phen giật thót mình, toàn thân mọc ốc, sống lưng lạnh toát như ướp nước đá! Chàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xương trắng hếu! Không phải, một cỗ quan tài bằng xương ghép đúng hơn.
Lúc ánh lửa vàng khè bùng cháy cỗ quan tài đang từ từ quay dựng đứng lên. Minh Thần thấy mình đối diện với một ma nữ tóc mun xõa vắt cả lên thành "áo" xương, thân thể trắng hếu, hai con mắt đỏ khè như mắt loài ma cà rồng, hấp huyết quỷ đang hau háu nhìn chàng! Nhưng khuôn mặt này coi đẹp hết sức, thứ sắc đẹp hồ ly yêu quái khiến người bạo gan mới nhác thấy cũng phát bủn rủn tợn linh hồn! Nhất chạm hai con mắt!
Võ Minh Thần là tay lỳ có tiếng cũng phải dội tim như bị điện giật. Nhưng chàng chỉ kêu "úy" tiếng rồi kìm hãm ngay được cơn kinh khiếp.
Hai cánh tay tròn lẳn như hai con rắn trắng quấn chặt lấy Võ, ma nữ lừ lừ dạt ngửa khuôn mặt về phía sau cách ngót hai gang tay dòm Võ, cười ré lên như thủy tinh vỡ!
- Trai điển nhuận thịt thơm da sợ? Võ làm gan ngó thẳng vào mặt ma nữ. Trong khoảng khắc, hai con mắt đỏ khé bỗng chuyển sang màu biếc lân tinh, mày dài đậm nét, mắt hơi xếch, mũi thẳng, môi đỏ như máu, hàm răng trắng nhởn, cổ cao ba ngấn, tai đeo cặp vòng xương trắng, cổ đeo kiềng cũng bằng xương mài dũi rất khéo, da trắng hếu càng nổi bật trên nền màu tóc mun. Càng nhìn càng thấy ma nữ co sức lôi cuốn đến nổi gai ốc. Chàng trai có cảm giác mình đang đứng trước một nữ nhân phi phàm mang lốt đàn bà, thứ nữ tính không cùng chủng loại, hay ít nhất cũng là một người đàn bà quái dị đã biến chất người!
Ma nữ cười gằn:
- Trai điển sợ? Võ kiếm lời nói cho xuôi:
- Sao lại sợ? Ta chỉ xúc động ngạc nhiên thôi! Tự hỏi: Chúa động cú mèo lại có hình dạng người... đẹp đến thế này sao?
Ánh mắt có vẻ hoài nghi, ma nữ cười thét:
- Xảo ngôn! Trai tơ gặp cô đều sợ mọc ốc như thấy quỷ? Có đứa vừa vào lò hấp hóa điên cuồng, nhiều tên đứt mạch!
Minh Thần lắc đầu:
- Ta khác! Ta đâu có sợ! Thấy sao nói vậy đó thôi! Chính ta cũng từng luyện "hấp pháp càn khôn". Nếu không bị nàng lừa đánh hơi ngạt ta có thể hấp đấu với nàng cả tháng chưa chắc đã thua! Sợ gì chứ?
Ma nữ Hấp Tinh Cô sáng mắt, cười ré:
- Trai điển đã luyện phép "Hấp tinh đạo thần"? Nãy giờ cô vẫn muốn ngậm nhân sâm lại tiếc trai điển! Ha há! Cõi dương lại có trai dám đấu hấp với cô một tháng? Ha há! Đêm nay bẫy được địch thủ! Cô vẫn định đi kiếm Tây Sắc đấu nhưng cô không thích đấu với cẩu quẩy bốn chân!
Minh Thần thấy câu nói dối liều của mình có kết quả lai lo ma nữ đòi đấu ngay, chàng trai vội chặn:
- Nếu nàng giữ lời ta sẽ ở lại đấu cả đời nhưng phải thả bạn gái ta ngay mới được!
Ma nữ cười ré! Tay vuốt lia lịa:
- Chuyện đó sau! Cô muốn biết bí ẩn càn khôn trước!
Minh Thần gật đầu:
- Được! Nhưng hãy xuống khỏi cái đàn này đã chứ!
- Ha há! Tại đây, đây là đàn siêu lò hấp. Nếu trai điển nói dối, Cô hấp ngay cho tiện!
Minh Thần đành bảo:
- Nếu vậy, phải có hỏa lò than!
Lời vừa dứt bỗng nghe xa xa có tiếng xào xạc, tiếp luôn tiếng mèo the thé vọng vào:
- Bẩm cô động chúa, cú đực đã đấu xong, tới xin lãnh củ nhân sâm cái về ngậm!
Minh Thần thầm hoảng, nhìn ma nữ, may sao ma nữ đã hét lên:
- Đợi cô! Không được lãnh bây giờ! Có tiếng dạ ran, thoáng đã nghe "xè xè" ngoài màn, ma nữ dậm chân "thịch" đã thấy cỗ quan tài xương từ từ quay ngang nằm xuống, mở ra thành một cái giường rộng, ma nữ kéo Võ ngồi dậy, thò tay vén màn tóc, lôi vào một cái hỏa lò than cháy rực!
Minh Thần bỗng thấy cử động được như thường và ngầm vận điện công nhưng vô ích! Huyệt đạo bế chặt! Chàng đành nín lặng, ma nữ giơ chân lên, mới hay ma nữ đeo vòng càn khôn ngay cổ chân!
Dưới ánh lửa vàng hai bàn chân ma nữ coi nhỏ nhắn, xinh xắn, đùi dài thuôn lẳn búp hoa lan, Võ ngồi bị ma nữ chiếu thẳng, vẫn giữ được bình thản:
Đỡ lấy vòng, chàng chọn chiếc của mình, được ngay vì vân huyết điểm khác nhau, Võ bỏ vào lò than nung và phải nhờ ma nữ cầm lên cho khỏi cháy tay.
- Soi trước lửa sẽ thấy! Ma nữ Hấp Tinh Cô làm theo, vụt reo lên á! Võ bảo:
- Chữ tượng hình của ông Bành Tổ Linh Nam lưu lại đó! Bí pháp càn khôn đấy! Ma nữ mừng rú dĩ nhiên không đọc nổi.
Minh Thần giảng qua từng chữ. Nhưng chàng không dại gì "trợ kiệt vi ác" nên kiếm cách giảng sai đi nhiều chỗ. Tuy chàng là người ngay thẳng nhưng lúc này không thể thật thà với yêu nữ quái ác chuyên hấp người ta được. Nhờ chàng thông minh nhanh trí nên giảng rất trôi chảy, ma nữ không thể ngờ nổi. Lát sau Võ đã giảng hết, ma nữ thích chí túm lấy Võ lay, cười thét:
- Hay dữ! Hay dữ! Cô sẽ làm chúa thiên hạ sống bằng nhật nguyệt! Cô lấy trai điển làm chồng, trai điển là Hấp Tinh Lang, cô làm Hấp Tinh Cô, mẹ cô là Hấp Tinh Bà, độc bá quần hùng, chúa tể bốn phương, không thua Bành Tổ! Càn khôn hựu càn khôn, Bành Tổ Bành To! Nào đọc từng chữ cho cô nhớ! Mà khoan! Nghe vòng kia đã!
Dứt lời không đợi Võ, ma nữ ném luôn chiếc vòng của Giao Long Nữ vào hỏa lò. Võ Minh Thần vội bảo lấy ngay ra, nghiêm mặt:
- Vòng đó cũng có chữ trong ruột! Nhưng đó là phép thứ hai, trong bộ ba chiếc! Chữ đó ta đâu có đọc được.
Ma nữ túm lấy Võ, cười ré:
- Trai điển tiếc bí pháp, không nói! Mắt ma nữ coi dễ sợ, Võ vẫn thản nhiên chậm rãi:
- Ta nói thực đó! Nguyên ta chỉ có một, còn chiếc này của cô bạn, chínhta cũng biết cách đây mấy giờ, khi cứu nàng! Trên đời này, ta biết chỉ có một người đọc nổi! Đó là Đông Tửu! Ta đọc nổi bí pháp, chính nhờ Đông Tửu!
Ma nữ Hấp Tinh Cô buông Võ, ngó soi mói, vùng gật lia:
- Cô cũng nghe tiếng lão bác học đó! Lão ta hiện giờ ở đâu?
Minh Thần đảo óc tính lợi hại. Chàng biết ma nữ khó lòng tha chàng và Giao Long Nữ! Ả cũng ham bí ẩn càn khôn luyện vô cùng. Ít nhất cũng phải tìm cách báo tin cho Đông Tửu, người bạn mới biết thóp nó cần, vẽ đủ trí đối phó. Giờ này chắc Đông Tửu đang sục tìm dữ, nóng như lửa đốt!
Minh Thần đánh luôn nước bài liều:
- Hồi 5 giờ chiều, ta cùng Đông Tửu tới vùng Thượng Quan Ba, rượt theo Giao Long, tới khu Đông ngạn Lô Giang nhánh cách vùng động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa mười lăm dặm chi đó! Y đứng với quân Tây Gầm.
Ma nữ nheo mắt, lẩm bẩm "À! Phải mời lão bác học này tới ngay! Phải tìm cách nhử". Minh Thần nói luôn:
- Khỏi cần nhử! Cứ đem thư ta tới đưa y, y sẽ tới liền! Nhưng tính y khó lắm. Phải biết chiều y mới được! Ma nữ gật đầu, thu vòng cất đi, cho Minh Thần xuống đàn siêu lò hấp.
Nữ Chúa Động Cú Mèo xem chừng háo hức muốn biết ngay hết bí mật càn khôn luyện. Cú Chúa bỗng rúc lên một tràng tiếng cú, xốc tay khoa "vù", cây đuốc tắt vụt. Khu đàn siêu lò hỏa vụt tối om. Bỗng nghe tiếng đập cánh phành phạch, rồi Minh Thần thấy như có vật gì dâng trước mặt, tiếp liền hai tiếng âm âm "y trang". Chàng vội quơ tay chạm một mớ mềm mềm, biết quần áo, liền với lấy mặc luôn. Đủ cả khăn Thổ, giày Tàu nhưng không thấy giáp trụ. Võ sờ soạng chạm phải ngực một con cú mèo lớn trong bóng tối. Lập tức chàng bị đẩy lùi một bộ có tiếng đập cánh xè xè, lửa bùng đuốc cháy bốn bề sáng trưng vắng lặng. Tiếng rên rỉ, tiếng gió gào, ma cú không còn, mấy cái bàn móc sắt trống trơn, nạn nhân đa khiêng đâu cả và trên ngọn đèn tháp siêu hóa, con Cú Chúa đậu lù lù dòm xuống, mắt đỏ khé. Nữ nhân khỏa đẹp như hồ ly tinh vừa rồi đã biến đâu?
- Chắc "nó" đậu kia! Nó lại vào lốt cú mèo! Không lẽ con cú kia là nữnhân biến ra? Chắc không phải hóa hình biến thể mà là hóa trang đội lốt một tinh Cô Chúa động Cú Mèo, chắc là ai mang lốt cú! Nãy súng bắn không chết, vì nó có một thứ giáp trấn động đặc biệt.
Minh Thần còn đang nghĩ vẩn vơ, đã thấy Chúa Cú bay vù xuống, gật đầu phát tiếng người:
- Theo cô! Võ lẳng lặng định đi sau lưng nhưng Cú Chúa đã xòe cánh khoác lấy mình chàng dìu đi như đôi uyên ương.
Cú Chúa vén rèm dẫn chàng vượt qua một đường hầm có nhiều bậc đá ăn lên cao vút. Hết bậc đá tới một căn phòng trần thiết rất quái gở cũng đủ đồ vật nhưng toàn đồ di hành đường nét phi phàm như lối họa phẩm điêu khắc lập thể. Vừa bước vào căn phòng này, Võ Minh Thần cảm thấy ngực nhẹ nhõm hẳn, dễ thở hết sức. Chúa động Cú Mèo trỏ ghế bảo:
- Trai điển mau viết thư cho Đông Tửu, cô sai chúng đi ngay. Minh Thần ngồi xuống ghế, nhìn trên bàn, thấy một xấp toàn lá vàng son đặt cạnh một cái nghiên đá, giá bút lông thỏ. Nghiên đỏ xỉn như sơn khô, Võ đang dòm quanh tìm cục son, chợt thấy Chúa Động Cú Mèo lại đến, mổ vào cái chuông treo trên bàn liền ba cái, chàng trai bỗng giật mình, sịch thấy từ trong vách thò ra một cánh tay trắng ngà, thuon lẳn năm ngón tay tháp bút rất xinh, giơ trốc nghiên đá, chàng ngó sững nhận ra đó là một cánh tay sống, còn tươi mởn, không những thế, cánh tay thò ra tận nách, còn tiết ra một mùi thơm rõ mùi da thịt gái tơ! Minh Thần vẫn chưa hiểu cánh tay gái này thò ra làm chi, bỗng thấy Cú Chúa mổ đốp vào! Lưỡi dao lá liễu sắc như nước trên bàn và ngậm cứa xoẹt mũi dao vào đầu bàn tay trỏ của cô gái kia. Võ giật nhẹ tim một cái, máu đã rỏ tong tong xuống nghiên như son thắm.
- Viết đi! Võ Minh Thần chụp vội lấy cây bút lông thỏ chấm vào máu đào, viết lia lịa thật nhanh. Chàng có ý thương "bàn tay gái đẹp" kia, sợ viết chậm, máu ra nhiều. Nhưng liếc trông lại thấy ngón tay cái cứ ấn vuột ngón tay trỏ cho máu rỏ nhiều thêm. Võ thảo vội trên chiếc lá lớn như lá bàng, đoạn buông vội bút thò ra hai ngón tay, bịt vội vết dao cứa đầu ngón tay trỏ "lọ mực sống" kia!
Ngón tay vừa mềm vừa ấm, dưới ánh lửa soi trông đỏ mọng như gấc chín. Cú Chúa cười ré lên:
- À! Trai tơ điển chưa dùng "mực sống" bao giờ! Bỏ ra! Nó biết "đậy nút lấy" mà!
Cú Chúa mổ vào chuông hai cái, cánh tay rụt vào vách mất. Minh Thần lau tay máu, Cú Chúa dòm lá chữ khen "Đẹp! Trai điển viết như phượng múa", đoạn nó ngậm chiếc lá vàng, bỏ ra ngoài mất dạng.
Võ dòm vào lỗ hổng trên vách, thấy tối om om bèn thử ghé sát vào, gọi nhỏ:
- Ai trong đó? Ai vừa thò tay?
Im lìm, Võ vừa hỏi lần nữa thì Cú Chúa Mèo quay vào. Chàng trai hỏi luôn:
- Cô bạn gái ta đâu? Chúa Cú Mèo sao chưa cho nàng lên đây? Ta nói trước nếu để bầy cú chết kia phạm tới nàng, Cú Chúa đừng hòng biết bí ẩn càn khôn! Ta cũng không thèm lưu lại đây đâu.
Cú Chúa cười thé:
- Vẫn nằm chờ dưới khu đàn siêu hấp! Cô chưa thưởng cho đứa nào!
Nhưng cô hỏi thật, phải vợ điển trai? Hay nhân tình?
Võ nghiêm mặt:
- Không được nói càn! Em kết nghĩa của ta đó! Cú Chúa dòm chòng chọc, đoạn bước ra ngoài. Mấy phút sau quả nhiên đã thấy Cú Chúa thân dẫn Giao Long Nữ tới, nàng vẫn mặc nguyên bộ đồ lót đen. Cô gái cũng đã cử động được như Võ nhưng võ công cũng bị triệt bế. Chẳng ngờ bị nó hủy diệt hẳn, cô gái vừa đi vừa mắng. Sực thấy Minh Thần, nàng mừng rỡ khôn cùng, chạy nhào tới định ôm choàng. Võ lật đật đỡ, đưa mắt làm hiệu ngầm. Cú Chúa cười ré:
- Trai điển có con nhỏ này bướng! Cú Chúa muốn cho lên đàn siêu hóa! Võ Minh Thần vội bảo Giao Long Nữ:
- Ngu huynh đã hứa cho Cú Chúa Hấp Tinh Cô biết hết bí ẩn càn khôn và ngu huynh sẽ ở lại đây... sánh duyên cùng Hấp Tinh Cô đổi lấy mạng sống của hiền muội. Hấp Tinh Cô sẽ phải thả hiền muội ra, hiền muội cứ an lòng.
Tưởng thật, Giao Long Nữ vùng quát lớn:
- Huynh điên sao lại làm thế. Bí ẩn càn khôn cũng được nhưng chuyện ởlại với lấy Cú Mèo sao được. Em không cần sống một mình!
Phải khó khăn lắm, Võ mới tìm cách làm hiệu kín được cho nàng. Cô gái hiểu ý ngồi làm mặt buồn. Võ bảo Cú Chúa:
- Sao không cho nghĩa muội ta mặc xiêm y vào! Bọn ta đói lắm, có gì ăn không? Cú Chúa gõ chuông. Mấy con cú hầu vụt vào dẫn Giao Long Nữ sang buồng bên cho mặc quần áo.
Lát sau, Cú Chúa dẫn hai người sang căn phòng gần đấy, đã thấy rượu thịt bầy sẵn, mùi thơm điếc mũi. Trên vách vẫn cánh tay người thò ra cầm đuốc, ánh lưa chập chờn. Cú Chúa bảo hai người ngồi xuống ăn uống đoạn nó bỏ ra ngoài. Nhìn mâm thấy toàn thịt nướng, thịt luộc, có cả bầu rượu. Giao Long Nữ khẽ bảo Minh Thần:
- Thịt cú mèo hay thịt người đó huynh? Coi thấy ghê!
Minh Thần ngửi thử, cười khà:
- Chắc không phải đâu! Thơm lắm! Mà nếu thịt cú càng tốt! Lạc động ma hang quái, không ăn thịt chúng cũng uổng?
Hai người rót rượu, ăn uống như thường vì từ trưa chưa ai dùng bữa, đói hết sức. Bốn bề vắng lặng. Hai người nói chuyện rất nhỏ. Võ thì thào:
- Hấp Tinh Cô rất ham bí mật càn khôn! Ngu huynh đã mời Đông Tửu! Mình không còn cách nào hơn là... đợi anh ta! Đông Tửu là tay túc trí, ta có thể yên tâm.
Giao Long Nữ gái bướng sa cơ bị nhốt, giận hết sức nhưng trong tình cảnh võ công bị triệt bế giữa hang động mịt mờ, cũng đành thúc thủ. Tuy trong cảnh hiểm nghèo, cả hai vẫn có thể ăn uống lấy sức đợi cơ hội tốt.
Hai người thấy vắng, bèn bảo nhau cùng thử ngầm vận công tự điều giải huyệt đạo, nào dè vẫn trơ trơ. Trong mình như thường, nhưng huyệt đạo bị vít chắc, không sao giải khai nổi.
- Chắc nó dùng thuốc, ngải chi đây. Chỉ sợ lúc bị hơi ngạt, nó dùng ngải độc giữ các đường mạch sinh tử thì nguy!
Hai người nhìn nhau, bắt đầu lo ngại hết sức, tuy vậy, vẫn không để lộ ra mặt. Lắng tai nghe mơ hồ đâu đây như có tiếng nước chảy, gió lùa, nghe phảng phất xa xăm như trong huyền mộng. Có điều rõ nhất là cả hai đều thấy dễ thở hết sức, không như lúc bị giam dưới động Cú Mèo có đuốc thây người!
Ăn uống xong, cả hai thấy trong mình dễ chịu hẳn. Vẫn chẳng thấy Cú Chúa Hấp Tinh Cô đâu, Võ Minh Thần bảo Giao Long Nữ:
- Chắc nó đi kiếm Đông Tửu. Giờ bị bế công, thúc thủ, hiền muội cứ nằm nghỉ cho khỏe, để ngu huynh thức canh. Ngổn ngang trăm mối như cọp bị trói bỏ cũi, Giao Long Nữ buồn bực vô cùng nhưng cũng phải cố nén, nghe lời Minh Thần.
Chàng trai cũng ngồi tựa vách đá nghĩ mông lung, chập chờn thức ngủ. Cảnh hang động Cú Mèo im lìm bí ẩn như trong quan tài dìu hai người vào vùng cảm giác thâm sâu quái gở lạ!
Trong khi hai người chẳng may sa cơ vào hang động Cú Mèo Phàn Siêu Hóa thì chàng "bác học" giang hồ phóng dật đang lang thang ngược nẻo biên thùy:
Vì ngay lúc Giao Long Nữ rồi Võ Minh Thần vọt xuống hạ lưu sông Lô nhánh truy lùng, tử chiến với Giao Long Chúa thì trên bờ Đông ngạn, bọn Tây Gầm, Nam Khấp cũng chầm chậm chuyển theo. Đông Tửu có mặt trong đó. Ngay khi Giao Long Chúa độn thủy, viên tướng Tây Gầm bắn ra ít
Tác giả :
Hoàng Ly