
Thông tin truyện
Thể loại: truyện ngôn tình, hiện đại
Số chương: 367+
Trích đoạn truyện:
Lá rơi vương hương xào xạc buổi đầu thu, từng giọt mưa tí tách để lại bầu không khí ẩm ướt.
Tại phòng phẫu thuật bệnh viện Thiên Bắc ánh đèn sáng rỡ, mùi nước thuốc sát trùng bao trọn không gian. Đèn phẫu thuật tỏ ngời mà không hắt sáng, màn hình theo dõi điện tâm đồ chớp nháy.
Tít! Tít! Tít!
Thiết bị theo dõi trong phòng phẫu thuật tĩnh lặng đột nhiên réo tiếng báo động, điện tâm đồ lên xuống thể hiện giá trị sinh mạng bỗng cao vút, số liệu thay đổi bất thường.
Cùng lúc ấy, giọng nữ hoảng hốt cũng quấy nhiễu không gian yên tĩnh.
"Bác sĩ Thời, huyết áp bệnh nhân giảm mạnh".
"Bác sĩ Thời, nhịp tim bệnh nhân tăng nhanh!".
Ngữ điệu cô thêm phần gấp rút và luống cuống: "Bác sĩ Thời, thân nhiệt và oxy máu của bệnh nhân cũng giảm".
"Bác sĩ Thời...".
Giọng nói ung dung cất lên ngắt lời cô: "Yên lặng nào".
Chất giọng bình đạm, hờ hững không mang cảm xúc ấy gõ lên màng nhĩ, đọng lại cảm giác dịu dàng ấm áp.
Giọng nói hay quá! Cô y tá ngậm miệng trong kinh ngạc.
Ba bốn bác sĩ ý tá khác mặc đồng phục phẫu thuật vô khuẩn màu xanh hình như không hề bất ngờ, cũng không tỏ thái độ, vẫn nhuần nhuyễn phối hợp với người đàn ông tập trung cao độ dưới đèn phẫu thuật màu trắng dịu êm. Chiếc khẩu trang khử trùng phác họa đường nét rắn rỏi, điển trai như được khắc gọt của anh. Vầng trán anh trắng ngần mịn màng lấm tấm mồ hôi. Đầu mày anh chau lại, đuôi mắt hơi xếch điểm thêm vài phần cao ngạo cho vẻ ôn hòa của anh, đôi mắt anh thuần một sắc đen như mực tàu, không mang chút tạp chất, che giấu mọi cảm xúc nơi sâu thẳm.
Đó là người đàn ông mang trong mình trời sao mênh mang, tựa như vũ trụ xa vời.
Anh híp mắt lại, buông rũ hàng mi dài rậm, cất giọng hiền hòa: "Máy hút".
Chất giọng tựa cơn gió trong lành, như thể đây không phải là ca mổ lồng ngực với tỷ lệ thành công không quá nửa, mà là lướt dao trên miếng thịt lạnh tanh.
Anh đã để lại ấn tượng lạnh nhạt, trầm tĩnh trong lòng cô y tá hoảng loạn khi nãy.
Anh không hề gấp gáp, giọng nói vẫn nhẹ tênh: "Kẹp mạch máu".
"Nhíp".
"Kẹp cầm máu".
Giọng nói ấy lay động màng nhĩ, êm tai đến cùng cực.
Đôi tay đeo găng tay vô khuẩn thon dài hơn cả ngón tay thiếu nữ Giang Nam chưa từng làm việc nặng, đang tách từng lớp trái tim bệnh nhân.
Hình như anh khẽ cười, giọng thoáng nét vui vẻ: "Tìm được rồi".
Khối u chìm dưới tĩnh mạch, anh chầm chậm nâng dao lên, cắt một đường dứt khoát.
Tít!!
Âm thanh inh ỏi phát ra từ máy theo dõi điện tâm đồ bỗng im bặt, số liệu bình thường trở lại.
Cô y tá đứng cạnh máy theo dõi thở phào nhẹ nhõm, hàng mày nhíu chặt giờ mới giãn ra: "Huyết áp và mạch đập bệnh nhân đã bình thường trở lại".
Anh nhìn lướt qua rồi lập tức bắt tay vào nối mạch máu, chỉ hơn mười phút, chiếc dao mổ đã dừng lại.
Vẫn là chất giọng ấm áp ấy, nhưng trầm khàn hơn: "Bác sĩ Chu".
Bác sĩ hỗ trợ đứng bên đáp: "Tôi hiểu rồi, khâu kết thúc phải không. Bác sĩ Thời vất vả rồi".
Anh gật nhẹ đầu: "Mọi người cũng vất vả rồi".
Theo dõi tiếp truyện "Duy nhất là em" tại trang web đọc truyện miễn phí truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!